Mọi người đi ngang qua, ai cũng nhìn cô và Vân Hàn với ánh mắt kì lạ khiến cô khó xử.
Cô đẩy anh ra, khó nhọc nói.
"Đủ rồi! Vào trong đi đã được không?"
Ái Ly quay người đi vào trước, anh cũng loạng choạng đi theo sau lưng mình.
Cô vừa quay người lại xem, đã thấy một bóng đen lao đến hành động nhanh như cắt.
Lãnh Vân Hàn đưa chân lên đá vào cửa khiến nó đóng sầm lại, bước đến kéo cô vào lòng.
Chiếc áo choàng lông tuột xuống ngang khuỷu tay, để lộ bờ vai trần trắng nõn mê hoặc.
Anh chưa từng thấy phong cách trang điểm quyến rũ này của cô, cũng chưa từng thấy cô mặc những loại váy kiểu này.
Cô bị ép đến mức phải ngồi lên mép bàn, né tránh khuôn mặt khôi ngô nồng nàn mùi rượu kia đang đến gần.
Bất giác ngửa cổ ra, cô không ngờ mình lại để lộ điểm yếu khiến anh dễ dàng bắt lấy.
Lãnh Vân Hàn cúi đầu, hôn lên cổ cô khiến cô như mất đi khống chế mà cơ thể mềm nhũn.
Cô dùng sức đẩy anh ra, nhưng người đàn ông này mạnh hơn cô nghĩ, dù cho có đang bị thương hay đang say rượu.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, nửa khuôn mặt bị khuất sau bóng tối khiến anh trở nên ma mị hệt một chàng phù thủy.
"Trả lời tôi! Em có yêu tôi không? Lưu Ái Ly?"
Cô quay vội vào vách tường, dứt khoát.
"Không.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
2.
Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân
3.
Năm Thứ 7 Của Hai Vợ Chồng
4.
Mất Trí Nhớ - Ác Ý Nhập Mộng
=====================================
Vân Hàn gằn giọng với cô.
"Nói dối."
Anh nói rồi đưa hai tay lên giữ chặt lấy khuôn mặt của cô, muốn cô phải nhìn mình bằng mọi giá.
"Có giỏi thì em nhìn thẳng vào tôi này! Nhìn vào mắt tôi rồi lập lại nó đi!"
Ái Ly vùng vẫy, thẳng tay mà tát anh một cái khiến anh đứng yên tại chỗ.
Cô thở hỗn hển sau pha giằng co với anh vừa rồi, nhìn anh một cách khó chịu rồi ném luôn chiếc áo choàng lông lên giường.
Còn anh, vẫn chưa kịp hoàn hồn vì cái tát của cô, đau đến mức tỉnh rượu.
Những ngày đầu khi đưa Ái Ly về Lãnh gia, anh đã nghĩ cô chẳng qua cũng chỉ có thế, khóc và cầu xin.
Anh cũng chưa từng nghĩ mình sẽ rung động dù chỉ một chút, vì anh ghét nhất là hạng phụ nữ chỉ biết khóc.
Nhưng thay vào đó, mọi tính toán và suy nghĩ của anh, đều bị kế hoạch của Ái Ly lừa gạt hết lần này đến lần khác làm anh chao đảo.
Anh đã yêu, anh yêu những gì mà mình nghĩ rằng mình rất ghét, yêu khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, một cô gái mau nước mắt.
Và bây giờ, khi cô trở thành cô gái mạnh mẽ, sẵn sàng nói ra những lời tuyệt tình, đánh anh, thậm chí có thể giết anh bất kì lúc nào, anh cũng không thể ngừng yêu cô.
Anh nhận ra được rằng, tình yêu vốn chẳng hề theo một tiêu chuẩn nào cả.
Yêu là yêu thôi, chỉ cần rung động liền khiến mình vấn vương mãi một bóng hình.
Dù biết là mơ hồ, dù biết là thoáng qua, nhưng vẫn cứ day dứt mãi không thôi.
Ái Ly thở dài tuột xuống khỏi bàn, cô quay lưng lại với anh.
"Nếu đã tỉnh táo rồi, thì anh quay về đi!"
"Thâm độc."
Sau lưng cô là giọng của Vân Hàn, khiến cô cảm thấy lạ.
Cô không rõ anh vừa nói vậy là có ý gì, nói chính xác hơn là không hiểu tại sao anh lại nói thế.
Cô quay người, nhìn anh cau mày.
Anh tiến lại gần cô, ấn vai cô làm cô ngồi xuống giường rồi đứng trước mặt cô.
"Em đúng là Hồ Ly! Phải! Em là một con hồ ly chín đuôi gian xảo, quỷ quyệt.
Em lừa gạt tình tôi, lấy trái tim tôi ra soi xét thật kĩ rồi lại đặt nó về vị trí cũ mà xem như mình chẳng biết gì cả."
Vân Hàn cúi thấp người, chống hai tay xuống nệm bên cạnh hai tay của Ái Ly khiến cô thấy căng thẳng.
Hai đôi mắt nhìn nhau, lay động, có ánh đèn vàng mờ mờ trong đáy mắt.
Nó vẫn thế, vẫn là đôi mắt long lanh mà anh yêu, nhưng anh lại