Cầm khẩu súng trong tay, Ái Ly ngước nhìn Lãnh Vân Hàn, không biết là đang ngạc nhiên hay đang khó chịu.
Cô biết anh là người nghĩ sao thì làm như thế, thẳng thắn không nói hai lời.
Nhưng cô lại không biết rằng, anh lại xem cái chết dễ dàng nhẹ tựa lông hồng.
"Anh đừng thách thức tôi!"
"Tôi không thách thức em! Chẳng phải em dày công chuẩn bị nhiều thứ như vậy, tiếp cận tôi là để có ngày hôm nay sao? Tôi ở ngay đây rồi! Bắn đi!"
Cô cắn răng, tay cầm chắc khẩu súng mà lòng đầy do dự.
Lời anh vừa nói, cứ như trúng vào tim đen của cô.
Phải.
Những gì cô làm, những gì cô đối với anh đều chỉ nhằm mục đích trả thù.
Cô tiếp cận anh, đến bên cạnh anh cũng chỉ đợi ngày chính tay mình sẽ giết anh.
Cô đã từng nghĩ, chỉ cần bắn một phát, mọi ân oán giữa Lưu gia và Lãnh gia sẽ kết thúc.
Nhưng, nó không hề đơn giản như thế, nó khó hơn cô nghĩ gấp trăm lần.
Lãnh Vân Hàn thiếu kiên nhẫn, anh kéo tay Ái Ly buộc cô phải đứng dậy, lắc mạnh cánh tay cầm súng khiến cô thấy không thoải mái chút nào.
"Tại sao không bắn? Bắn đi! Bắn đi chứ?"
Giằng co qua lại, khẩu súng trên tay cô rơi phịch xuống đất tạo ra âm thanh khó nghe.
Nhanh như cắt, anh cúi người nhặt nó lên rồi kéo tay cô, xoay người cô lại làm lưng cô đập vào người mình.
Tay anh vòng qua ôm lấy cổ của cô, dí súng vào huyệt Thái dương cô.
Ái Ly bất ngờ không phản ứng kịp, hoàn toàn ở thế bị động mặc cho anh khống chế.
Cô nhìn thấy cánh tay ôm cổ mình của anh đang run lên.
Cô biết, cả cô và anh đều không thể ra tay với đối phương.
Chẳng qua cũng chỉ là lừa mình dối người, chỉ toàn mạnh miệng.
Giọng anh sát bên tai cô, như đang nghiến chặt răng lại mà nói.
"Lưu Ái Ly! Tôi cho em biết, trên đời này...!ngoài bản thân tôi ra, chưa ai có thể làm tôi tổn thương như em cả.
Nếu như có thể, tôi muốn bắn một phát để em chết quách đi cho rồi."
Ái Ly liếc nhìn anh, hỏi.
"Vậy tại sao anh không bắn đi? Tôi chết rồi anh sẽ không nhìn thấy tôi nữa!"
Lãnh Vân Hàn cười, giọng cười điên dại ấy khiến Ái Ly có chút rùng mình.
Từ khi biết cô lừa mình, anh chính là biến thành kiểu người như thế.
Không rõ mình là kẻ điên rồ hay còn tỉnh táo, cứ nghĩ đến chuyện trước kia lại khiến anh vô thức bật cười.
Nhưng cô không thể thấy được, trên khuôn mặt khôi ngô của anh lúc này, những giọt nước mắt đang đua nhau chạy xuống cằm rồi thấm lên tay áo, tan biến như bông tuyết mùa đông.
Giọng anh run lên, Ái Ly mới nhận ra rằng anh đang khóc.
Cô không nghĩ rằng, vài tháng ngắn ngủi ấy lại in sâu trong trái tim cằn cỗi kia đến thế.
Anh thật sự yêu cô, yêu cô bằng cả trái tim, cả ruột gan của mình.
Và đó, cũng chính là điểm yếu của anh.
Vì quá yêu, hi vọng quá nhiều nên khi nhận ra đó chỉ là giả, anh mới suy sụp như vậy.
Cô mềm lòng, đột nhiên thấy sóng mũi cay xè khó chịu.
"Không.
Sau