"Có lẽ hôm nay là một ngày đối với tôi là vô cùng kì diệu."
- Lại Vi Vi -
Cô nhìn về hướng của Lại Khải Nhân, nhìn thấy trên khuôn mặt của ông là một đôi mắt ẩm ướt thành khẩn.
Môi ông cử động lên xuống.
"Về thôi con."
"...!Ư!"
Cuối cùng, Lại Vi Vi cũng không thể ngăn được những giọt nước mắt lăn dài trên gò má.
Tại sao vậy? Những lúc cô khốn đốn thì chẳng có ai, nhưng khi có một con đường giải thoát hiện lên trước mắt cô, tất cả mọi người đều đổ dồn vào vây quanh cô vậy?
Tại sao cứ phải khiến cho cô rơi vào một con đường đau khổ rồi le lói trước mặt một tia sáng dù biết cô sẽ chẳng bao giờ muốn với tới.
Đột nhiên Lại Khải Nhân sững người, vội vàng hét lớn với Lại Vi Vi.
"Vi Vi!!! Ban công đang sập xuống! Chạy vào trong đi-!!!"
UỲNH!!!
Một tiếng động va chạm lớn của xi măng va phải nền đất cứng vang lên, bụi bay mịt mù như bão cát bao phủ lấy tất cả mọi thứ xung quanh.
Mọi người thi nhau vùng chạy ra xa, nhắm tịt mắt lại vì bụi vướng lông mi, những tiếng ho khù khụ đồng loại vang lên rất dữ dội.
Lại Vi Vi mím môi không dám thở mạnh, tưởng rằng mình đã rơi xuống và bị những khối gạch đá chôn vùi, nào ngờ khi mở mắt ra lại đang nằm trong lồng ngực của Bạch Thi Tịnh.
Cậu thở dốc, nghĩ rằng nếu cậu mà không nhanh giữ Lại Vi Vi lại chắc cô đã chẳng còn sống để vội vàng nhổm dậy tát vào má cậu một cái rồi đỡ cậu đứng lên rồi.
Bọn họ vừa định thần chưa được bao lâu thì trần nhà trên bất ngờ rơi xuống.
Cố ý nghĩa là bọn họ không còn quá nhiều thời gian nữa.
Chân của Lại Vi Vi đã bị những mảnh vỡ và đá vụn đâm phải nên không thể cử động được, chưa kịp nói gì thì đã bị Bạch Thi Tịnh cõng trên lưng.
Lại Vi Vi sững sờ, kịch liệt muốn giãy giụa ra khỏi người cậu.
"Thả tôi ra! Hiểu rồi! Tôi không dại dột nữa! Thả xuống! Tôi tự đi được!"
"Này! Đừng lắc nữa!" Bạch Thi Tịnh bắt đầu di chuyển qua hành lang rực lửa: "Cô đang bị đau ở chân, có đi được không mà đòi ý kiến?"
Lại Vi Vi bị nói thế thì bĩu môi, nhìn xuống đôi bàn chân còn be bét hơn cả của cô.
Cậu cũng đang đi chân trần, không những thế còn bị bỏng vài chỗ và dưới lòng bàn chân.
Vì sao cậu vẫn có thể chịu đựng được như vậy?
Lại Vi Vi tựa mình vào vai Bạch Thi Tịnh, âm thầm rút lại lời nói rằng cậu không xứng với Mạn Châu Sa Hoàng.
Rõ ràng, cô mới không được bằng cậu.đọc những chương mới nhất tại noveltoon
"Này." Bỗng Bạch Thi Tịnh gọi cô.
"Gì vậy?"
"Cô nói cô ghen tỵ với tôi đúng không?"
Thấy Lại Vi Vi không nói gì, Bạch Thi Tịnh tiếp tục nói, đôi khi còn khẽ cười vài cái.
"Ngày trước ấy, lão già cũng chẳng đối xử gì tốt với tôi đâu.
Ông ta bỏ bê tôi mà đi xách váy cho phụ nữ ấy.
Quả nhiên để trừng trị mấy lão già tồi tệ này là phải sử dụng biện pháp mạnh mà."
Lại Vi Vi nghe cậu nói vậy, da mặt hơi ửng đỏ mà dựa cằm lên vai cậu, thủ thỉ.
"Thế là tôi thành công rồi?"
"Đúng vậy đấy."
Đường đi hiểm trở, họ