Chẳng biết cậu đã trải qua cái đêm hôm đó như thế nào, chỉ nhớ là khi tỉnh dậy, Bạch Thi Tịnh thấy toàn thân mình vô cùng nhức nhối, cổ họng khô rát, bọng mắt xưng vù, dưới hạ thân thì cảm thấy lành lạnh.
Nằm trên chiếc giường xộc xệch dính một vài thứ chất lỏng là lạ, trong một căn phòng đã được đóng hết tất cả rèm cửa lại, tối một cách ngột ngạt khiến cậu xuýt thì tưởng bây giờ vẫn còn là ban đêm.
Bạch Thi Tịnh khó khăn cựa mình để tỉnh táo lại, đưa hai tay lên để dụi mắt rồi kêu lên một tiếng.
Mọe nó! Đau quá! Cậu động phải chỗ xưng rồi!
Rốt cuộc là trong đêm qua cậu đã khóc bao nhiêu lần rồi chứ?!
Khóc...?
Khóc sao? - Bạch Thi Tịnh sững người lại - Khóc? Tại sao cqaju lại khóc? Đêm qua cậu đã làm gì?...!
Bạch Thi Tịnh trợn tròn mắt, những dòng kí ức cùng với những âm thanh rên rỉ ướt át bất chợt ùa vào trong tâm trí khiến cho cậu vô thức mà sợ hãi.
Cậu ôm lấy cơ thể không có lấy một mảnh vải che thân của mình, đưa hai tay sờ soạn lên cổ, nơi có những dấu hôn chằng chịt và vết răng cắn đã hằn vào trong da thịt.
Bạch Thi Tịnh vội vàng lật chăn lên.
Không mặc! Cậu đang không mặc một món đồ nào cả!
Hai bên đùi cũng giống như cổ, nổi đỏ những vết hôn.
Tại nơi bông hoa phiếm hồng thì tràn ra một loại chất dịch dinh dính, đều là do Mạn Châu Sa Hoàng để lại.
Cậu kinh ngạc mà trở nên vô cùng bàng hoàng.
Tay bịt miệng không thể tin nổi rằng đêm qua, cậu và anh đã từng làm "chuyện đó" - một hành động vô cùng xấu hổ.
Đúng là cậu vô cùng thích anh, nhưng chưa lần nào cậu lại dám nghĩ anh theo cách như thế này.
Trong đầu Bạch Thi Tịnh hiện tại là vô vàn những câu hỏi chồng chéo lên nhau mà xuất hiện.
Chúng nó nhiều đến nỗi cậu chẳng biết mình nên chọn câu hỏi nào để giải quyết trước tiên.
Nhưng hầu hết, chúng đều hướng về người ấy - Mạn Châu Sa Hoàng.
Đến đây, Bạch Thi Tịnh giật mình tỉnh táo lại, cậu quay đầu nhao nhác tìm kiếm xung quanh, động lên phần giường bên cạnh đã không còn lưu lại một chút hơi ấm nào, chứng tỏ người nằm ở vị trí ấy đã rời đi từ lâu.
Tầm mắt cậu trở nên mơ hồ, mọi giác quan của cậu đều đang mách bảo cậu rằng, từ sau đêm hôm qua, cuộc sống của cậu sẽ rất khác.
Bạch Thi Tịnh vội vã mặc lại những bộ đồ của cậu đang nằm la liệt trên sàn nhà, hết tung cánh cửa phòng, chạy ra ngoài như một con người đang sợ hãi thứ quý giá nhất đối với mình đang dần biến mất.
Dù cho hạ thân của cậu đau đến mức khiến cậu muốn thổ huyết, nhưng cơn đau ấy thấm vào đâu so voiw nỗi lo lắng chân trời góc bể của cậu.
Cậu không phải nhà tiên tri, càng không phải là một con ngườ hồ đồ, nhưng cậu lại cảm thấy sợ hãi khi ý nghĩ Mạn Châu Sa Hoàng đang bỏ cậu ở lại đây, trong sự cô đơn và lạnh lẽo.
Những bóng ma cảm xúc cứ phá hoại bên trong thần trí của cậu khiến cho cậu nửa tỉnh nửa mơ, cảm giác như dãy hành lang mà mình đang chạy dài đến vô tận.
Chỉ khi Bạch Thi Tịnh đi ra ngoài khỏi cổng khách sạn, thấy một vài sinh viên đồng khóa với mình vì đêm qua ở muộn đã thuê lại phòng khách sạn để ngủ, đang tập trung trò chuyện bên ngoài sảnh, trong số đó có cả Mạn Châu Sa