Bạch Thi Tịnh bị chúng lôi ra ném vào một bãi rác gần khu khách sạn, nằm trong một góc hẻm vắng người qua lại.
Những mùi hôi thối của rêu ẩm, mùi mốc, rác thải sinh hoạt và xác của các loài động vật như chuột, thằn lằn,...!bốc lên nồng nạc.
Cậu bị Dự Cường không thương tiếc mà cầm một nắm tóc giật lên.
"Hự ư!..." Bạch Thi Tịnh đau đến khuôn mặt tím tái, đôi mắt cậuvừa mệt mỏi, vừa yếu ớt nhìn lên bọn chúng.
"Cái gì đây?" Dự Cường mở trợn cả hai mắt, một bên môi bè lên hống hách, mu bàn tay mập thịt của hắn vung lên, giáng xuống mặt cậu những cái bạt tai.
"Mày dám nhìn bọn tao bằng cái con mắt dơ bẩn đấy sao? Hả? Muốn ăn đấm?"
Hắn nhổ nước bọt vào mặt cậu, tiện chân đá lên mặt cậu một cái thật mạnh.
Vốn thể trạng cơ thể đã vô cùng gầy yếu, mảnh mai, vừa đêm qua đã chịu sự dày vò đến từ Mạn Châu Sa Hoàng, bây giờ thì bị một lũ ngưòi mà mình không quen không biết tụ lại với nhau để đánh đập, Bạch Thi Tịnh cảm thấy vô cùng khốn đốn, đầu óc choáng váng, miệng hộc ra máu tươi, chân tay thì run rẩy không ngừng.
Cậu run không phải vì sợ, mà là những thương tổn vật lí mà tên béo ấy gây ra.
Dự Cường nhìn cậu mà nhếch mép lên cười khinh bỉ.
Hắn ngồi xổm xuống trước mặt cậu, bóp lấy cổ cậu mà lôi về phía hắn, bàn tay rảnh rỗi lại vung về phía cậu một cú tát đau điếng.
"Khụ! Khụ!..."
Bạch Thi Tịnh mặt bị ép xoay sang một bên khác, theo đó là những ngụm máu tươi tràn ra ngoài.
Trong cả cuộc đời từ trước đến nay, chưa một lần nào cậu bị hành hạ đến thần sắc xám xịt như thế này.
"Ối! Lỡ quá trớn rồi! Mày định giết nó đấy à?"
Một câu nói dù theo nghĩa mặt chữ có vẻ giống can ngăn, nhưng giọng điệu lại vô cảm đến coi thường phát ra từ một cô gái cũng trong nhóm của Dự Cường.
Cô gái ấy hạ người xuống bên cạnh Dự Cường, lấy tay bóp lấy cằm cậu, giọng điệu chưa ngoa.
"Công nhận mày có khuôn mặt đẹp thật đấy, đẹp đến mức khiến tao liên tưởng tới những thăngd trai bao teong phim s*x gay.
Tao đang công nhận mày đấy, thằng trai bao! Mày còn dụ dỗ cả Mạn ca ca lên giường cơ mà?"
Bạch Thi Tịnh giật mình, ngơ ngác nhìn lên cô ả với điệu bộ tỏ ra chị đại: "Sao...!cô biết...?"
"Ha...!Ha Ha Ha Ha! Nó tự nhận kìa!" Ả ta phá lên cười khi nghe được câu hỏi không tự chủ mà thốt ra của cậu.
Đột nhiên đôi mắt ả mở to ra dữ tợn, bàn tay khẳng khiu tưởng ốm yếu khi tát vào mặt cậu lại mang một lực mạnh kinh khủng.
"Dám làm ô danh Mạn thiếu gia nhà tao, thử xem tao cho mày chết thế nào!!!"
Còn đau hơn cả khi bị Dự Cường tát! Tựa hồ giống như một phát đại bác vậy!
Bạch Thi Tịnh không nói nổi thành lời, trong đầu óc cậu lúc này đang hoàn toàn trống rỗng.
Cậu đau đầu bởi những hành động lạnh nhạt của anh ám ảnh ở trong tâm trí, những câu hỏi tại sao lũ người này lại biết được chuyện phát sinh