Bạch Thi Tịnh lắc lắc đầu để cho mình tỉnh táo lại, phản hồi tin nhắn bằng một dòng chữ.
Bạch Tinh Tịnh: [Cái đồ rảnh rỗi.]
Ngay giây sau, Mạn Châu Sa Hoàng gửi lại một emoji mặt cười kèm theo một dòng tin nhắn.
Số lạ: [Em biết tôi là ai sao?]
Bạch Thi Tịnh: [Ngoài cái đồ rỗi hơi như anh thì còn ai khác?]
Cậu đổi lại biệt danh cho anh là "Mạn Thị Hoàng", đau đầu khó hiểu tại sao người này lại biết được số điện thoại của mình.1
Bạch Thi Tịnh: [Này.]
Mạn Thị Hoàng: [Sao thế?]
Bạch Thi Tịnh: [Tại sao anh biết được số liên lạc của tôi vậy?]
Từ sau khi học hết năm cuối đại học, cậu nhớ là mình đã đổi sim điện thoại, số máy được lưu trong danh bạ cũng rất ít, hầu như đều là những người quen gần gũi sau tốt nghiệp.
Cậu không hề nói cho anh biết số điện thoại của mình.
Vậy thì tại sao?
Qua một lúc lâu, Mạn Châu Sa Hoàng chỉ nhắn "À." một tiếng, bảo là điều tra một chút là sẽ ra ngay ấy mà.
Bạch Thi Tịnh đen cả mặt lại.
Bạch Thi Tịnh: [Rốt cuộc anh đã điều tra những gì về tôi thế?!]
Mạn Thị Hoàng: [:))))))))]
[Tất cả.]
Chỉ với hai chữ "tất cả", Bạch Thi Tịnh bất giác mà lạnh sống cả lưng.
Não bộ cậu trong vô thức thấy toàn bộ mọi ngóc ngách trong căn nhà như đang gắn camera quay lén của anh.
Bên ngoài vườn thì có một vài tên được Mạn Châu Sa Hoàng thuê để theo dõi cậu.
Dù biết chuyện này không có thật nhưng cậu vẫn cảm thấy gai góc cả người, gió giữa thu như mùa đông về sớm phả vào cổ gáy cậu, lạnh đến thấu xương.
Bạch Thi Tịnh vụt dậy, vội vã chạy đi đóng hết rèm cửa sổ tầng một lại.
Hành động buồn cười này khiến cho Bạch Thường Hi không khỏi nhìn cậu bằng ánh mắt kì thị.
Mạn Thị Hoàng: [Em đang làm gì thế?]
Bạch Thi Tịnh: [Chuẩn bị ăn cơm.]
Mạn Thị Hoàng: [Ồ, vậy sao? Tôi thì đang đi tắm.]
[*đã gửi kèm một ảnh*]
Bạch Thi Tịnh tò mò mở thử bức ảnh ấy ra xem, nhưng chưa đầy một giây sau đó, cậu đã block luôn cả số điện thoại của anh.
Con mẹ nó thật chứ! Tên ấy vậy mà gửi cho cậu hình cái đó đó ạ!
Bạch Thi Tịnh bất chợt đứng lên, vào phòng bếp lục ngăn tủ tìm cồn 90 độ để rửa mắt.
Dù nó không được chụp quá sát, chỉ là ở loanh quanh vùng bắp chân và một bên eo thon dài cứng cáp, nhưng… nó khiến cậu nhớ đến cái đó.
Cái đó…
Cái thứ to và… khủng bố!
Còn rất thô nữa!
Ôi trời ạ.
Ngày mai cậu phải đến nhà thờ xin nước thánh để rửa mắt mới được.
Trong khi Bạch Thi Tịnh đang khổ sở tìm cách để cái hình ảnh đó bay ra khỏi đầu óc, thì Mạn Châu Sa Hoàng ngâm mình trong một bồn tắm sứ trắng cao cấp, bụm miệng cười tủm tỉm.
"Lỡ gây chuyện rồi.
Khi nào phải đi xin lỗi em ấy mới được."
Anh ngâm mình thêm một lúc nữa, nhìn cái bồn tắm được đặt trên những phiến gạch hoa đắt tiền, trong một căn phòng rộng bằng phòng khách thường dân, có thân đèn điện được ráp bạc, vòi hoa sen hợp kim bóng trong phản lại ánh sáng, cảm thấy có chút trống trải.
Mạn Châu Sa Hoàng thở dài một hơi, cả thân người săn chắc đứng lên rời khỏi mặt nước.
Tuỳ tiện với tay lấy chiếc áo tắm gần đó mà quấn quanh người.
Xong, anh bước ra khỏi cửa phòng tắm, tiến đến tủ quần áo được đặt trong góc phòng mà mở ra, thấy trong đó chỉ toàn là những bộ vest âu màu đen hoặc màu xanh sẫm, ngoài ra không còn thứ khác.
Cẩm thận lựa đồ một