Cộc cộc cộc!
"Vào đi."
Hibicus đẩy cửa phòng bước vào trong, đứng trước bàn làm việc của tổng giám đốc Mạn thị.
"Tôi xin phép được báo cáo thống kê thu nhập và tổng kết công việc cuối tháng này."
"Hãy nói tóm gọn thôi."
Hibicus gật đầu, anh bắt đầu trình bày những số liệu thống kê trong những tờ văn kiện trên tay mình.
Mạn Châu Sa Hoàng dù vẫn đang tiếp tục đánh máy, ngón tay cầm bút viết viết, nhưng tai vẫn nghe rất rõ ràng không lọt mất một cậu một chữ.
Báo cáo kết thúc, Mạn Châu Sa Hoàng ngẫm nghĩ một chút rồi đưa ra những nhận xét của mình.
"Tiến hành quảng bá vẫn còn quá chậm, chưa để lại trong đầu những nhà đầu tư sự tin tưởng, tôi cần mọi người hành động một cách khả quan hơn.
Những công ti con mới sát nhập gần đây vẫn chưa theo kịp được với tốc độ tăng trưởng của tập đoàn chính.
Nhưng nhìn chung vẫn đang phát triển tốt.
Tôi sẽ thưởng lương cho những người cống hiến xứng đáng.
Còn nữa."
Anh mở ngăn kéo bàn, lấy ra một tập tài liệu để lên trước mặt Hibicus.
"Đây là những ghi chép cho dự án mới.
Hãy đưa cho trưởng phòng marketing, nhắc anh ta hoàn thành trong thời hạn một tuần."
Hibicus gật đầu tuân theo.
Chợt thân người anh dừng lại một lát, nhìn lên khuôn mặt của Mạn Châu Sa Hoàng.
"Thưa Mạn tổng, cả đêm qua ngài đã thức trắng.
Ngài có cần nghỉ một lát không? Tôi sẽ dặn người mang chăn đến."
"Không cần.
Mua cho tôi một cốc cà phê đen là được."
"Vâng."
Hibicus cũng kính đáp lại, rất nhanh chóng đã rời khỏi cửa phòng.
Mạn Châu Sa Hoàng không để tâm nhiều nữa, các tiếng lách cách của bàn phím vẫn vang lên đều đều.
Bỗng anh hơi nheo mắt lại, cảm thấy thân người choáng váng.
"Ư…!"
Tầm nhìn trước mắt bỗng chốc nhoè đi, anh mất thăng bằng mà ngả người về phía trước, một tay dựa lên bàn làm việc, một tay thì đỡ lấy đầu.
Bụng dạ cảm thấy rất khó chịu.
Phải rồi.
Cả tối qua anh đã ăn gì đâu?
Khốn thật.
Biết vậy đã dặn Hibicus mua thêm một số thứ để ăn rồi.
Mạn Châu Sa Hoàng day day hai vùng thái dương, trong đầu nghiền ngẫm.
Anh mà bỏ ăn đêm thì vẫn có thể chịu được đến sáng mai.
Nhưng mẹ anh - Du Du Lan, dù không phải là người có thói quen bỏ bữa nhưng mỗi khi anh hay Mạn Kỳ Tuyết không ăn tối, chắc chắn bà cũng sẽ nhịn.
Du Du Lan không có thể lực tốt giống như anh nên thế nào đến sáng mai sẽ cảm thấy rất khó chịu trong người.
Điều này khiến cho Mạn Châu Sa Hoàng cảm thấy áy náy.
Anh lấy điện thoại ra khỏi túi áo, gọi về cho dinh thự.
Một lát sau, đầu dây bên kia nhấc máy, một tiếng nói trầm ổn phát ra từ màng loa điện thoại.
"Vâng, đây là điện thoại đến dinh thự của Mạn gia."
"Ồ, bác Triệu."
Bác Triệu chính là quản gia của nhà họ Mạn, gắn bó với từng thế hệ trong Mạn gia ngót nghét cũng gần 50 năm tuổi nghề.
Là người gần gũi với những thành viên trong gia đình nhất, cũng là người được Mạn Châu Sa Hoàng tin tưởng giao toàn bộ việc nhà khi