Liền Gia Lỵ thật không thể tin được, bữa ăn 12 món đã kêu ra hơn phân nửa thì Vu Bồi Vũ và Thẩm Uất Lam mới xuất hiện, vậy mà tất cả nhân viên trong phòng bao lại không ai nghi ngờ bọn họ là một đôi.
Nhìn cặp mắt long lanh sáng rực của Thẩm Uất Lam, hai gò má đỏ bừng thẹn thùng, và áo sơ mi có chút nhăn nhúm của Vu Bồi Vũ, rõ ràng là người đã làm chuyện gì rồi mới tới đây, tại sao không ai cảm thấy bọn họ rất khả nghi vậy chứ?
Nhất định là bởi vì bộ dạng chỉ muốn kiếm tiền và hình tượng phản đối yêu đương của Thẩm Uất Lam đã giúp cô chống đỡ. Mà hình tượng ông chủ hiền hòa thân thiết, trong đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ tới chuyện làm ra món ăn mới lại cắm sâu vào lòng người, mọi người mới có thể hoàn toàn không liên tưởng đến chuyện hai người ở chung một chỗ.
Sức quan sát thật kém, tương lai của Ciel-Bleu thật đáng lo… Liên Gia Lỵ buồn cười nghĩ thầm.
“Ăn cơm còn phải ca hát à? Xem ra sau này Ciel-Bleu liên hoan không thể cử hành ở nơi không có ca hát rồi.’ Vu Bồi Vũ kéo chỗ ngồi bên cạnh Liên Gia Lỵ ra, nhìn cảnh tượng có người thỉnh thoảng chạy lên sân khấu phòng bao, cầm microphone ca hát rất vui vẻ, cảm thấy vừa buồn cười vừa hoang đường, ngồi vào vị trí.
Thức ăn vẫn còn mang lên! Bọn họ đã chơi thành như vậy rồi… Nhân viên của anh quậy phá lật trời. Xa xa, anh còn có thể nghe được tiếng náo động sung sướng truyền tới. lꝢ€quɣɖ©ɳ Mỗi lần nhân viên liên hoan đều là như vậy, nhưng không khí hôm nay giống như vui vẻ một cách đặc biệt.
Vu Bồi Vũ nhìn Thẩm Uất Lam đi tới dãy bàn dành cho quản đốc, sau khi thấy cô ngồi xuống thì mới yên lòng cúi đầu cầm chén đũa chuẩn bị ăn cơm. Các quản lý nhà hàng ngồi cùng bàn với Vu Bồi Vũ bật cười vì nghe những lời nói vừa rồi của anh, rối rít gắp đồ ăn cho anh.
Liên Gia Lỵ tức giận liếc nhìn Vu Bồi Vũ một cái.
“Còn không phải là tại anh, nói vì muốn ăn mừng Ciel-Bleu, còn rút thăm trúng thưởng, hôm nay chủ yếu là tiệc cuối năm! Quậy phá lật trời có được không?” Rõ ràng chỉ mới ban ngày mà đã có người uống xỉn rồi.
“Thế nào? Nhà hàng làm ăn khá giả, chúc mừng không được sao? Ông chủ rút thưởng bạc đãi các người à?” Vu Bồi Vũ trêu ghẹo nói.
Đám nhân viên tốt của anh lại giúp anh đánh một trận tuyệt vời, không lấy chút lợi nhuận hồi báo các chiến hữu sao được?
“Không có, anh làm sao biết bạc đãi chúng tôi? Anh ăn lẹ một chút, tôi còn chờ rút thưởng! Tháng sau con gái tôi sinh rồi, tiền tã phải nhờ vào khoản này.” TV plasma! Xe gắn máy! Tiền mặt! Phiếu ưu đãi!
Ha ha ha! Vu Bồi Vũ cười ra tiếng.
Mới ăn được vài miếng cơm, tầm mắt Vu Bồi Vũ nhìn thấy vị đầu bếp họ Phương tỏ tình với Thẩm Uất Lam nửa năm trước kéo tay cô lên sân khấu.
Đột nhiên anh có chút hối hận không sớm chiêu cáo thiên hạ quan hệ của mình và Thẩm Uất Lam.
Lúc mới bắt đầu, khi anh và Thẩm Uất Lam mới vừa qua lại, anh chỉ đơn thuần cảm thấy chuyện ông chủ và quản đốc yêu đương hình như không tốt lắm, không có gì đặc biệt cần phải công khai giải thích rõ ràng. Sau này, điều làm anh cảm thấy thật sự không thích, chính là sự khiêm tốn của Thẩm Uất Lam về phương diện này.
Cô và anh ở chung nhà, nhưng lại kiên trì không đi làm cùng đường với anh. Cô nói đoạn đường ngắn, cô tự mình đi là tốt rồi, không muốn anh phải đưa đón cô, vì cô mà trể nãi hay thay đổi hành trình.
Đây là lời nói thật. Anh biết, cô rất săn sóc việc anh chạy đôn chạy đáo khắp nơi.
Nhưng Vu Bồi Vũ cũng thường nhìn cô không hề nửa câu oán hận và vẻ mặt vui vẻ chịu đựng mà suy nghĩ, thật ra có phải Thẩm Uất Lam hoàn toàn vui vẻ giữ kín đoạn tình yêu này bởi vì thuận tiện cho anh lấy bất kỳ lý do nào vứt bỏ cô?
Cô rất cố gắng đáp trả tình yêu của anh, nhưng vẫn không tự chủ yêu trong uất ức.
Nhìn kìa! Rốt cuộc cô đã bỏ xuống phòng bị, nguyện ý gả cho anh, nhưng vẫn vì đoạn hôn nhân này mà đặt ra một khoảng thời gian. Một khoảng thời gian cho anh có thể vứt bỏ cô, hay là cô cho anh ngày tháng tự do còn lại?
Cô không muốn ràng buộc anh, hình như cũng không dám tin tưởng anh yêu cô nhiều như vậy.
Rốt cuộc anh phải làm như thế nào thì cô gái này mới yêu anh nhiều hơn một chút? Cũng như làm sao để cô yêu một cách tự tin hơn?
Vu Bồi Vũ nhìn Thẩm Uất Lam ồn ào náo động bên mọi người, đi tới sân khấu cầm microphone, trong lòng đột nhìn cảm thấy chua xót khó chịu.
Nói đến cùng, xem như cô đã đồng ý gả cho anh, anh cũng vĩnh viễn thua kém một điểm, trước sau đi cũng đi không tới vị trí người chồng thật sự, không cách nào nắm giữ được cô một đời một kiếp.
Liên Gia Lỵ để ý tới vẻ mặt khó coi của Vu Bồi Vũ, lúc trong túi xách ra một món đồ, đặt vào tay của Vu Bồi Vũ.
“Cho anh.”
“Đây là gì?” Vu Bồi Vũ để đũa xuống, nghi ngờ giương mắt nhìn.
“Uất Lam làm rớt, em quên trả lại cho cô ấy.” Được rồi! Cô thừa nhận cô vốn có chút ác ý, muốn giấu vật này đi, trêu chọc Thẩm Uất Lam, làm cô hoang mang biến sắc.
Nhưng biểu tình trên mặt hiện giờ của Vu Bồi Vũ thật sự có quá nhiều tâm sự phức tạp, rất khó coi! Nhìn một người đàn ông mình đã từng thương yêu bị một người phụ nữ không có mắt nhìn lại muốn gì được đó làm cho đầu óc rối mù, thật ra còn đáng thương hơn.
Đối với loại bạn tình ngu ngốc này, rốt cuộc ta chạy ngươi đuổi theo cho tới bao giờ chứ?
“Anh quá quân tử.” Liên Gia Lỵ đột nhiên kết luận một câu rất điên cuồng về phía Vu Bồi Vũ.
“Cái gì?” Vu Bồi Vũ nhìn cuốn sổ Liên Gia Lỵ vừa mới đưa, rồi lại nhìn Liên Gia Lỵ, hỏi.
“Anh tự mình đọc đi.” Liên Gia Lỵ chỉ chỉ quyển sổ nhỏ trong tay anh.
Vu Bồi Vũ lật mấy tờ giấy bên trong cuốn sổ nhìn có chút quen quen. Mở ra tờ thứ nhất thì anh mới nhận ra quyển sổ anh dùng ghi chép những chuyện vụn vặt của Thẩm Uất Lam và cuốn sổ này giống nhau như đúc, chẳng qua chỉ là màu sắc phòng bì khác nhau thôi.
Mở ra đọc, mỗi một tờ tràn đầy chữ viết đoan trang xinh đẹp, ghi chép rõ ràng thói quen và