Nửa năm sau, đây là lễ mừng năm mới đầu tiên kể từ ngày kết hôn, rốt cuộc Thẩm Uất Lam cũng đã hiểu rõ, câu nói ‘Bất kể em muốn trả tiền như thế nào, tóm lại, cả đời này em cũng sẽ chạy không thoát’ của Vu Bồi Vũ lần đó là có ý gì.
Bây giờ cô mới biết, cái gì chân chính cắt bỏ không được còn gây ra loạn. Bởi vì Vu Bồi Vũ có nói, để cho cô tiện trả lại tiền, cho nên anh bắt đầu để cô quản lý chuyện tiền bạc, quản lý tiền bạc của anh và cô.
Sổ tiết kiệm của Vu Bồi Vũ, tiền thu nhập của cô, doanh thu mỗi tháng của các chi nhánh, tiền xài vặt cho mẹ, phí bảo hiểm, tiền điện nước, thu tiền mướn phòng…
Ban đầu, tiền cô thiếu Vu Bồi Vũ coi như là tiền Vu Bồi Vũ cho cô chi tiêu hàng tháng cho nhà cửa. Cho nên một phần tiền lương của anh dùng để bổ sung vào chi phi trong nhà. Sau đó còn phải dảnh riêng ra tiền điện nước trên lầu, dưới lầu cho mẹ Vu, tài khoản dùng để mua túi rác, sổ ghi chép tiền lợi tức ngân hàng… Coi như cô rất mẫn cảm với các con số, đó là loại cảm giác càng nhìn càng loạn.
Hỏng bét! Lại phải làm lại!
Thẩm Uất Lam chán nản nằm dài trên bàn sách. lêquϒȡƟ₰ Thật sự chán ghét lúc sử dụng những cuốn sách này, tại sao trước kia cô không học kế toán chứ?
Vu Bồi Vũ đứng sau lưng bà xã đang bị những con số làm cho rồi mù, sau khi thưởng thức đầu óc quay cuồng của cô một hồi lâu, anh mới lên tiếng kêu cô.
“Uất Lam.”
Thẩm Uất Lam đang gục đầu trên bàn, ngẩng phắt đầu lên, đứng dậy, chạy bổ nhào về phía cánh tay đang giang rộng của anh.
“Mẹ có khỏe không?” Thẩm Uất Lam ngước mắt hỏi Vu Bồi Vũ.
Mặc dù mẹ nói không có gì, nhưng cô biết hôm nay bà không vui bởi vì anh cả Vu lại không tới ăn cơm tất niên cùng với cả nhà. Mẹ Vu đã gọi mấy cuộc điện thoại cho anh cả Vu, nhưng ngay cả điện thoại cầm tay cũng không chịu trả lời.
Suy nghĩ kỹ một chút, cô đã gả cho Vu Bồi Vũ nửa năm rồi, thậm chí cô chưa từng nhìn thấy mặt anh cả Vu. Tiệc đám cưới của cô và Vu Bồi Vũ ở Ciel-Bleu cũng không có mặt của anh.
Cô rất thông cảm với mẹ chồng, dù anh cả Vu đáng ghét như thế nào thì cũng là con của mình. Tiền gì nợ gì chứ, không phải máu mủ tình thâm mới quan trọng hơn sao? Cô như có điều suy nghĩ, vuốt ve cái bụng vẫn còn phẳng lỳ như trước.
“Mẹ nói muốn ngủ trưa một lúc nên anh liền lên lầu. Em đừng lo lắng, bà không sao hết. Có con dâu tốt giống em như vậy làm sao không vui vẻ?” Vu Bồi Vũ hôn lên đỉnh đầu cô.
Có lẽ là phụ nữ thân thiết, anh vẫn luôn cảm thấy Thẩm Uất Lam quan tâm tới cảm xúc của mẹ nhiều hơn so với anh. Giống như hôm nay, mới sáng sớm Thẩm Uất Lam đã nói với anh, tối nay ăn cơm tất niên gia đình, mẹ không tìm được anh cả, nhất định sẽ không được vui, muốn anh cố gắng dành chút thời gian ở với bà.
Thẩm Uất Lam nói không sai, mới vừa rồi lúc mẹ đuổi anh lên lầu, khóe mắt bà vẫn còn ngấn lệ. Nhưng mà anh không giúp được gì, Thẩm Uất Lam muốn giúp mà cũng giúp không được.
Anh trai của anh khiến anh rất phiền não…
Thẩm Uất Lam nhìn vẻ mặt lo buồn của Vu Bồi Vũ, đột nhiên mở miệng hỏi: “Bồi Vũ, lúc trước anh cho anh của anh mượn tiền…”
“Thế nào?” Trước kia anh chủ động tìm anh của anh, sau một hồi nói chuyện, mặc kệ hiềm khích lúc trước ra sao, anh đã cho anh trai anh mượn một khoản tiền.
Anh đã hỏi qua ý tứ của Thẩm Uất Lam, mặc dụ Thẩm Uất Lam khó chịu, nhưng cũng không phản đối ý kiến. Vì vậy anh đã cho mượn rất khẳng khái, giống như năm đó anh đã cho Thẩm Uất Lam mượn, với tâm lý là tiền đã trao đi sẽ không quay về, đó là cho đi luôn.
“Thật ra thì lúc anh cho anh cả mượn tiền, có phải anh đã biết anh ấy không thể trả lại, đúng không?”
“Ừ.”
“Vậy thì lúc trước anh cho em mượn tiền có phải cũng đã nghĩ tiền này không thể nào lấy lại, đúng không?”
“Ừ.” Vu Bồi Vũ suy nghĩ một chút, do dự một hồi mới gật đầu. Muốn nói như vậy thì là vậy đi.
“…” Đột nhiên Thẩm Uất Lam cảm thấy có chút bực mình, thở dài, vùi mặt vào lòng Vu Bồi Vũ, không biết bực mình vì năm đó mình quá vô dụng, hay bực mình vì Vu Bồi Vũ quá tốt bụng.
Vu Bồi Vũ vuốt ve mái tóc dài của bà xã một cách thương yêu, cười hỏi: “Em than thở là bởi vì không thích anh cho anh cả mượn tiền? Hay là không thích anh quá mềm lòng?”
“Đều không phải. Chỉ là em cảm thấy sổ nợ thật khó tính toán.” Vu Bồi Vũ muốn cho ai mượn tiền thì cho, muốn quyên bao nhiêu tiền thì quyên, thậm chí là muốn vung tiền ra đường cô cũng không ngại.
Cô chỉ là có chút cảm khái, Vu Bồi Vũ thật sự là một người rất thiện lương mềm mỏng. Nếu như lúc ban đầu cô không phải cơ khổ, không có chỗ nương tựa, chỉ sợ rằng cô không nhận được sự quan tâm và yêu thích của anh nhiều như vậy.
“Bây giờ em mới biết sổ nợ khó tính toán à? Vậy mà lúc trước suốt ngày suốt đêm cứ đòi tính toán với anh là sao?” Vu Bồi Vũ bật cười.
Thẩm Uất Lam cả giận, cắn lên lồng ngực anh một cái. “Anh thích bố thí như vậy, làm sao Ciel-Bleu kiếm ra tiền đây?”
“CielBleu dĩ nhiên kiếm ra tiền. Ngoại trừ em và anh cả ra, em xem anh còn cho ai mượn tiền mà không cần trả nữa hả?” Vu Bồi Vũ cầm tay Thẩm Uất Lam, cắn lại con mèo nhỏ vừa lúc nãy đã cắn anh. “Anh nghĩ, có lẽ lúc anh cho em mượn tiền, là đã tính trói em lại trong cái vòng lẫn quẩn này, quyết tâm không để cho em bỏ đi… Uất Lam, anh nghĩ anh đã yêu em trước khi anh nhận thức được.”
Thật đáng ghét… Người đàn ông này luôn có những lời nói khiến cô cảm động muốn khóc.
Thẩm Uất Lam giận dỗi, mở miệng nói: “… còn chị Gia Lỵ.”
Ồ? Chị Gia Lỵ cái gì? Liên Gia Lỵ chỉ nhắc tới chuyện Vu Bồi Vũ cho cô mướn phòng, ngoài chuyện tiền mướn phòng trừ vào tiền lương, hình như chưa từng nói nói qua vây tiền không cần trả thì phải? Sau khi Thẩm Uất Lam nói xong thì tự mình cảm thấy hồ đồ.
“Gia Lỵ? Gia Lỵ cái gì?” Vu Bồi Vũ nghiêm túc suy nghĩ một hồi, “Lúc ấy Gia Lỵ gặp cảnh kinh tế khó khăn, anh