Gió biển hanh khô vẫn luôn thổi, dẫn đến phần thịt ngoài cùng của cá voi bị đông lại, khi nhai có cảm giác ngoài dẻo trong mềm, giống như là đang ăn thịt sấy khô.
Cũng là một loại trải nghiệm mới.
Đúng rồi! Thịt khô! Kiều Thất Tịch thình lình trợn to mắt tròn xoe, có một ý tưởng vô cùng to gan.
Nếu thịt cá voi ăn không hết, vậy có thể xé thành từng miếng nhỏ đem đi phơi khô được không, làm thành lương khô thuận tiện cho dự trữ?
Ừm, nghe có vẻ ổn.
So với một nhà ba người sợ sệt tham gia vào việc tranh giành lương thực, Otis và Kiều Thất Tịch không sợ, chỉ dựa vào loại khí thế "ngon nhào vô" của bọn họ liền đè bẹp rất nhiều gấu bắc cực khác.
Cho dù có vài con gấu sẽ dùng ánh mắt không hề thân thiện và mang theo tò mò nghiên cứu để quan sát bọn họ, nhưng cũng chỉ là như vậy mà thôi.
Thậm chí, Otis ngay cả liếc mắt nhìn những con gấu bắc cực khác cũng lười cho. Nó chiếm lấy vị trí ăn uống ban nãy, đảm nhiệm truyền thịt.
Lần này không đói nên Otis không hề ăn ngấu ăn nghiến, tướng ăn cũng trở nên lịch sự rất nhiều.
Chủ yếu là nó nghĩ rằng Kiều Thất Tịch bị đói nên mới kèo nài nó đến đây ăn thịt.
Không phải nhen.
Kiều Thất Tịch dựa vào bé Vàng vận chuyển từng miếng thịt cá, mang đến một tảng đá tương đối bằng phẳng ở gần đó để phơi nắng.
Lúc này tất cả gấu bắc cực đều tập trung ở bên xác cá voi, sẽ không đi ăn trộm tư nhân lương thực dự trữ của cậu.
Máy bay không người lái quay lại cảnh tượng phía dưới, chỉ thấy một bóng dáng tròn vo lại không kém linh hoạt của nhóc gấu bắc cực hối hả đi đi về về giữa bờ biển, tràn đầy tinh thần hăng hái cố gắng cải thiện sinh hoạt.
Khi mọi người nhìn thấy nhóc gấu đem thịt phơi trên tảng đá, ai nấy đều có vài phần khiếp sợ và không giám tin.
Đây là một hành động có mục đích, dựa theo nghiên cứu, gấu bắc cực không hề có đặc tính như vậy.
Trong thế giới tự nhiên, cũng có nhiều loài động vật có thiên tính dự trữ lương thực, ví dụ như sóc, ong mật, thậm chí là cá sấu mõm ngắn.
Nhưng gấu bắc cực trùng hợp không hề nằm trong phạm vi này. Chúng nó cất giữ đồ ăn sẽ không quá hai ngày.. Ầy, có lẽ "tư nhân lương thực" mà nhóc gấu đang vận chuyển cũng chỉ ăn được hai ngày.
Như vậy cũng có thể xem là hiện tượng bình thường.
Mọi người quyết định quan sát thêm một thời gian nữa đã.
Lượng ăn của Otis không phải nói ngoa, nghiêm túc mà nói, lượng đồ ăn Kiều Thất Tịch vận chuyển này thật sự chẳng là gì.
Cậu chỉ là muốn làm một ít đồ ăn vặt có mùi vị cho bản thân, thậm chí còn không biết Otis có thích ăn không.
Nói đến Otis, chính nó cũng phát hiện một loạt hành động kì quái của Kiều Thất Tịch, giống như mọi khi, không hiểu lại cũng không bày tỏ gì thêm.
Chắc là kiểu chơi mới mà nhóc tự nghĩ ra, nó rất tình nguyện phối hợp, chỉ cần Kiều Thất Tịch vui vẻ.
Dù sao thì nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, ngoại trừ ăn ngủ, thời gian của Otis khá là tự do. Giống như ngày xưa còn là một anh gấu độc thân, ăn no ngủ ngon, thời gian dư dả chỉ để ngẩn người.
Mùa đông cứ đi lang thang trên băng, hoặc là tìm một nơi có tầm nhìn cao ráo nằm ngủ, mỗi lần ngủ liền là cả ngày.
Mùa hè không thích hoạt động nên nếu tìm được bóng râm, Otis căn bản sẽ không di chuyển.
Từ khi có nhóc gấu, lối sinh hoạt thay đổi hẳn.
Chí ít mùa hè này không còn nhiều cơ hội được lười biếng, loại chuyện như nhắm mắt mở mắt liền qua ba tháng chắc chắn không còn xảy ra được nữa.
Một nhóc gấu sức sống tràn đầy lại hoạt bát hiếu động chỉ có thể để bản thân nghỉ ngơi mấy tiếng.
Otis-đã-no liếm răng nanh nghĩ thầm, vẫn là tiếp tục móc thịt đi, cho đến khi Kiều Thất Tịch "chơi" mệt mới thôi.
Chơi với lương thực là hành vi không được gấu mẹ cho phép, ít nhất đám gấu con hàng xóm không nhận được đãi ngộ như vậy. Mẹ của chúng sẽ giục