Vĩ Thành hành Thiên Kỳ suốt cả đêm, tấm ga giường cũng ướt đẫm vì chất d.ị.c.h tiết ra từ những lần lên đ.ỉ.n.h.
Thiên Kỳ cả cơ thể không còn một chút sức lực, nhắm mắt ngủ không biết trời trăng gì.
Đến hơn 8h sáng hôm sau, cô lờ đờ thức dậy.
Đầu thì đau, chân tay rã rời không nhấc lên nổi, chắc là cô đã bị sốt rồi.
Nhìn trên người mình đang mặc một chiếc sơ mi trắng, ga giường cũng đã được thay sạch sẽ.
Là anh đã làm những việc này hay sao?
Cánh cửa phòng mở ra, Vĩ Thành trên tay bưng một mâm, là cháo, nước khoáng, và cả thuốc đi vào.
Thiên Kỳ bất ngờ, cố gắng ngồi dậy với cái đầu choáng hỏi: “ Hà tổng! Sao anh còn ở đây?”
Anh đặt thức ăn lên trên tủ đầu giường, bàn tay to lớn chạm vào trán cô kiểm tra: “ Có lẽ lau bằng nước nóng đã đỡ hơn rất nhiều rồi”.
Gương mặt cô ngờ nghệch, nhìn lại cơ thể sạch sẽ cùng chiếc áo sơ mi của anh nhanh đã nhận ra điều gì đó: “ Anh...!Anh lau người cho em sao ạ?”
“ Ừm”, anh với vẻ mặt bình thản mà gật đầu nhẹ.
“ À...”, cô tỏ ra không có gì nhưng gương mặt lại ửng đỏ trông rất đáng yêu.
Anh cười nhẹ: “ Em ngại gì nữa chứ? Chỗ nào trên người em mà tôi chưa thấy qua”.
Cô đánh nhẹ vào cánh tay anh lảng tránh: “ Không phải như anh nghĩ đâu mà”.
“ Còn sức đánh như vậy xem ra vẫn còn khoẻ rồi”, anh chọc ghẹo cô rồi lấy chén cháo lên.
Anh múc một muỗng nhẹ nhàng đưa đến trước miệng cô: “ Ăn một ít rồi uống thuốc”.
Thiên Kỳ trước giờ đã quen tự chăm sóc bản thân, cô không giống với những cô gái khác mà làm nũng với người yêu.
Cô lấy chén cháo từ tay anh: “ Cảm ơn anh! Để em”.
Cô vừa ăn vừa hỏi: “ Hôm nay anh không đi làm hay sao ạ?”
Anh nhếch mày trả lời: “ Hôm nay là cuối tuần” rồi tiếp tục ghé sát vào mặt cô nói với giọng trêu chọc: “ Có phải đêm qua tôi làm mạnh quá khiến em mất luôn nhận thức rồi không? Hửm?”
“ Em bị bệnh thế này không phải là cũng tại anh đấy sao?”, cô thì thầm than trách.
Vĩ Thành nâng cằm cô lên đáp lại: “ Em là đang trách móc tôi đấy à? Gan quá nhỉ...!Phải phạt mới được”.
Chưa kịp để cô hiểu, anh lập tức hôn nhẹ lên môi cô.
“ Anh...!Anh làm gì thế Hà tổng? Nhỡ lây bệnh thì thế nào?”
Bỗng nhiên anh lấy chén cháo đặt lại tủ đầu giường, và sau đó ôm chầm lấy cô: “ Tôi xin lỗi Thiên Kỳ! Vì tôi mà em mệt rồi”.
Đúng như thường lệ, khoảng 5h sáng anh sẽ rời khỏi nhà trước.
Tuy nhiên hôm nay khi anh thức dậy, Thiên Kỳ trong vòng tay anh với cơ thể nóng ran, nằm co người núp vào trong lòng anh.
Anh đã nấu nước sôi lau người, thay quần áo cho cô,