Nếu để cậu nhóc to trướng đó đâm vào thêm nữa thì cô sẽ chết mất.
Thiên Kỳ suy nghĩ hồi nhanh đề nghị với giọng nhỏ nhẹ: “ Hay là em dùng tay giúp anh nhé, được không?”
Anh lật người cô nằm xuống giường, ánh mắt không đồng tình: “ Xem ra là tôi phải dạy lại em tư thế đó rồi”.
Hơi thở anh phà vào bên cổ khiến cô có chút nhột, theo bản năng mà quay đầu về hướng còn lại.
Một vết hôn trực tiếp làm làn da trắng ngần nhanh đã trở nên đỏ ửng.
Anh muốn kích thích cô tiếp tục vận động.
Anh vòng tay ra sau đỡ cô dậy rồi xoay lại quỳ gối xuống nệm.
Nụ hôn kèm theo một ít mật ngọt từ lưỡi đặt lên bờ lưng trần, cứ thế m-ơ-n trớn, còn tạo ra tiếng ‘chụt’ kích thích.
Anh ôm lấy hai bên hông cô đưa lên, trái đào lớn tròn trịa đã mắt.
Cô gắng sức chống khủy tay để giữ thăng bằng, miệng lẩm bẩm: “ Hà tổng à! Anh nhất định phải ra nhanh đấy”.
Cái gì? Cô đang hạ lệnh cho anh là trong tư thế này phải bắn đấy à? Thật nực cười...
Anh nhìn vào vòng 3 nở nang, chu ra ngay trước mặt mà không thể không nắn bóp một chút.
Vừa nắn vừa cảnh báo: “ Em không phải lo lắng, tôi sẽ ra nhưng với một điều kiện...”.
Lời nói úp úp úp mở mở, cô nghi hoặc xoay đầu ra sau hỏi: “ Điều kiện...”.
Chưa kịp để cô chuẩn bị, anh đã đẩy tiểu Thành vào trong hang động.
Tiếng rên la của Thiên Kỳ vì bụng dưới đang bị vật cứng chiếm đoạt.
“Ahh~”.
“ Điều kiện là em phải giữ người cho chắc vào...!Tôi sẽ thao nát cái l.ỗ bướm hồng hào này....!Nhấc mông lên thêm chút nữa đi nào bé con”.
Nói đến câu nào, anh dùng hết sức lần lượt đâm mạnh sâu vào h.u.y.ệ.t đ.ạ.o.
Mỗi nhát thúc vào bây giờ là mỗi tiếng rên vang ra từ cô.
Sao hôm nay anh lại trở nên sung sức quá vậy, phải chăng là do đã nhịn từ trưa chăng?
Lúc này hơi thở anh càng lúc càng dốc, cộng với tiếng rên nhẹ.
Cô biết là anh sắp xuất t.i.n.h rồi, miệng không ngừng năn nỉ: “ Lấy nó ra đi...!Hà tổng!...!Hãy xuất bên ngoài đi”.
Anh nhấp nhanh cực kỳ, sau đó đẩy mạnh rồi gầm lên một tiếng: “Arggg~~~”.
T.i.n.h d.ị.c.h một tia dài bắn vào bên trong h.u.y.ệ.t đ.ạ.o.
Thiên Kỳ cảm nhận được hơi ấm ở phía dưới, dù biết không kịp nhưng vẫn bất chấp cầu xin: “ Đừnggg...!Anh ra ngoài đi mà”.
Làm sao mà được nữa chứ? Dù có như thế nào thì anh vẫn muốn xuất vào bên trong, muốn để lại dấu tích của một quá trình.
Bị anh hành, không chỉ cô bé mệt mỏi mà cả cơ thể này cũng mềm nhũn, không còn chút sức lực.
Hai khủy tay cô lúc này khụy hẳn xuống, nằm nghiêng một bên, môi hé mở để thở.
Một ít t.i.n.h d.ị.c.h nhờn trắng đục chảy ra từ l.ỗ bướm, chưa kịp rơi đã bị anh dùng cậu nhỏ vẫn còn trướng nhét vào trở lại.
Thiên Kỳ uốn cong người, tay nắm chặt lấy ga giường, tê tái đến tột độ.
Bộ anh không định tha cho cô à.
“ Hà tổng! Dừng lại đi...!Em không muốn nữa đâu”, Thiên Kỳ với giọng yếu ớt van xin.
“ Vậy em nói xem tại sao cái chỗ ươn ướt này lại khít đến thế này? Hửm?”, anh thúc một cái thật mạnh.
Vì giật mình nên cô lỡ miệng chửi anh: “ Anh thật kh.ốn nạn!”.
Đây là lần đầu tiên anh nghe cô chửi bậy, hơn nữa đối tượng lại là mình.
Lúc đầu thì có