Diệc Thần vẫy tay: “ Hẹn gặp em sau! Ngủ ngon!”.
Cô cũng vẫy tay chào tạm biệt: “ Ngủ ngon!”.
Thấy chiếc xe rời đi, cô cũng quay người đi vào bên trong, nhưng được vài bước thì có một bàn tay nắm lại.
Và người đó không ai khác chính là Vĩ Thành.
Anh với vẻ mặt tức giận nói: “ Theo tôi”, sau đó kéo cô đến chiếc xe đang đậu gần đó.
“ Hà Vĩ Thành! Anh làm gì vậy?”, cô hất tay anh ra, giọng bực mình.
Anh kéo cô áp vào cửa xe, tức giận hỏi: “ Anh ta là ai?”
Thiên Kỳ thành thật đáp: “ Một người anh từng học chung trường cấp 3”.
Tuy nhiên anh lại không tin, cười khẩy: “ Em tưởng tôi ngốc nghếch lắm sao? Ôm nhau thắm thiết thế cơ mà? Mới chia tay không bao lâu em đã tìm được người đàn ông mới...!Lý Thiên Kỳ, em giỏi thật”.
“ Hà tổng! Chúng ta đã không còn là gì của nhau nữa, anh có gia đình của anh, em cũng có quyền hẹn hò.
Anh đừng vô lý như vậy”, cô cảm thấy anh quá đáng khi xen vào cuộc sống riêng tư của mình.
Đúng là hai người hiện tại đã không còn như trước nữa, anh có quyền gì mà cấm cản cô quen một người khác.
Cho dù là không chia tay đi nữa, cô cũng có thể làm quen với một chàng trai khác, bởi cả hai đâu có cái gọi là chính thức.
Cô cũng cảnh báo anh: “ Hà tổng! Em mong từ nay anh sẽ không đến làm phiền em nữa”.
Khi cô định quay người rời đi thì anh lại đưa tay ra ngăn chặn: “ Tôi vẫn cứ muốn đến tìm em đấy thì sao?”
“ Anh điên rồi”, cô tỏ vẻ bực tức mà mắng anh.
Không nói thêm lời nào, Vĩ Thành mở cửa xe, kéo cô vào trong xe ngồi, Anh đóng cửa và cũng ngồi vào buồng lái bắt đầu khởi động xe.
Thiên Kỳ muốn mở cửa nhưng đã bị anh khoá lại, cô yêu cầu: “ Hà tổng, anh làm gì vậy? Mở cửa cho em xuống”.
“ Nếu em còn bướng, tôi sẽ hôn em tại đây”, anh dọa.
Thiên Kỳ e dè, liền im lặng.
Không phải cô sợ anh, chỉ vì cô sợ em trai mình sẽ vô tình nhìn thấy như lúc trước.
Sau đó anh tiến đến cài thắt dây an toàn cho cô và lái xe một mạch rời đi.
....
Chiếc xe chạy vào trong căn hộ quen thuộc, nơi cả hai từng có những đêm ân ái mặn nồng.
“ Anh đưa em đến đây làm gì?”
Vĩ Thành không một lời giải thích, cứ thế kéo tay cô vào trong nhà.
Vừa đóng cánh cửa lại, anh đã không chịu nổi mà ôm hôn lấy cô một cách ngấu nghiến.
Thiên Kỳ nhăn mặt, tay cố gắng hết sức lực đẩy anh ra nhưng có vẻ không nhúc nhích được gì.
Giọng cô run rẩy cầu xin: “ Hà tổng...!Đừng l...!làm vậy...!mà...!Ưh~”.
Anh dùng môi bịt miệng cô lại, đồng thời đưa l.ư.ỡ.i vào sâu trong khoang miệng.
Những chất mật ngọt bị anh hút đến cạn, tràn một ít ra khoé miệng.
“ Huh~ Ưmhh~...”, môi cô hé mở không ngừng thở hổn hển.
Cùng với đó là tiếng cầu xin yếu ớt: “ Dừng lại