Cả hai ngồi xuống, cô nhìn thái độ có vẻ là chuyện gì rất nghiêm trọng xảy ra của anh cũng rén hỏi: “ Bộ có chuyện gì sao anh?”
Anh nhìn cô hồi lâu không nói gì khiến cô cảm thấy lạ lẫm, chậm rãi hỏi lại: “ Em đã làm gì sai sao ạ?”
Trạch Dương bật cười, nhướng mày nói: “ Phía Trương Thị mới gọi cho anh… Họ nói muốn hợp tác với chúng ta”.
Cẩn Du nghe tin liền vui vẻ, nụ cười tươi rói như trúng số: “ Là thật sao anh? Tốt quá!”.
“ Họ còn nói chủ tịch Trương rất ấn tượng với em, đích thân mời em tham gia vào buổi ký kết.
Ngô Cẩn Du, khai thật cho anh biết.
Làm thế nào chỉ trong vài ngày em lại khiến chủ tịch Trương tin tưởng, quyết định chọn An Nguyên làm bạn hợp tác”, anh tò mò.
Khoé môi cô cong lên, đáp: “ Tất cả là nhờ một chai rượu”.
Anh nhíu mày không hiểu: “ Một chai rượu? Em không đùa chứ?”
Cô bắt đầu kể lại sự việc: “ Sau khi nghe anh nói về ý định hợp tác với Trương Thị, em đã tìm hiểu về công ty cũng như chủ tịch Trương.
Trong buổi đấu giá, em cũng đã gặp được chú ấy.
Chủ tịch Trương có nói về việc anh tặng cho chú một chai rượu quý.
Chú ấy nói rằng có một loại rượu cực kỳ muốn có nhưng tìm mãi không thấy… Đó là Glenfiddich Janet Sheed Roberts Reserve 1955…”.
“ Thật may mắn anh à, Mộc tổng của công ty Bamboo Green mà lúc trước chúng ta từng hợp tác đã sở hữu loại rượu này.
Khi em ngỏ lời muốn mua lại họ đã đồng ý ngay lập tức… Sau đó thì em đến nhà chú Trương tặng lại, nhìn chú ấy vui lắm”.
Trạch Dương không ngờ em mình lại giỏi như vậy, chỉ một nốt nhạc đã thuyết phục được mục tiêu.
Anh gật đầu hài lòng khen ngợi: “ Đúng là anh không đặt niềm tin nhầm người.
Kể từ ngày em vào An Nguyên, mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió.
Làm tốt lắm!”.
…
Phía Ninh Hinh nhận được tin báo từ thư ký Triệu thì rất lo lắng.
Mặc cho Cẩn Du không phải là Thiên Kỳ đi chăng nữa thì nếu cả hai làm việc cùng nhau, ít nhiều cũng nảy sinh tình cảm.
Cộng thêm dáng vẻ giống người tình cũ, Vĩ Thành ắt hẳn sẽ yêu cô gái này.
“ Hà Vĩ Thành… Anh chỉ được phép yêu mình em mà thôi”, ánh mắt cô đây giận dữ, nắm chặt lấy chiếc điện thoại như thể muốn vỡ tung.
Cô cứ thế ngồi đợi Vĩ Thành đến tối, nói người giúp việc trong nhà nấu một bữa thịnh soạn.
Vĩ Thành về nhà, thấy vợ mình ăn mặc xinh đẹp, còn có cả đồ ăn ngon.
Anh cười nhẹ hỏi: “ Hôm nay là ngày gì vậy em?”
Cô với nét mặt hờn dỗi đáp: “ Anh quên rồi… Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta”.
Ngày trọng đại của vợ chồng mỗi năm một lần thế mà anh lại không nhớ.
Hầu như năm nào cũng chỉ có mình cô nhớ đến và chuẩn bị.
Anh ngượng ngùng nói: “ Xin lỗi em! Anh quên mất”.
‘Xin lỗi, anh quên’, câu trả lời ngắn gọn đâu lòng này lặp đi lặp lại khiến cô quen luôn rồi, nhưng mỗi lần nghe