Dưới căn hộ chung cư, Cẩn Du lái xe đến thăm Tử Kỳ.
Nói là thăm nhưng sự thật là lén xem em mình hôm nay như thế nào rồi.
Nhìn lên hướng ban công là một căn phòng tối, đã gần 10h rồi sao cậu vẫn chưa về nhà.
Theo lịch làm việc thì hôm nay cậu chỉ làm đến 9h, cô lo lắng không biết cậu đi đâu.
Khi định trở lại xe đi tìm thì bóng dáng của Tử Kỳ xuất hiện.
Trên tay cậu cầm một túi thức ăn, và một số đồ dùng mệt mỏi bước từng bước.
Cẩn Du ở trong xe, chỉ có thể kéo cửa kính xuống mà quan sát.
Đột nhiên cậu ngất xỉu, ngã quỵ xuống dưới đất, túi đồ vương vãi khắp nơi.
“ Tử Kỳ!”, cô hoảng hốt mở cửa xe chạy nhanh đến đỡ người cậu dậy.
Vừa lắc người vừa gọi: “ Tử Kỳ!..
Tử Kỳ! Tỉnh lại đi”.
Thấy tình hình không ổn, cô lập tức đỡ cậu lên nằm ở phía sau xe, còn mình thì lái xe đến bệnh viện.
Ở bên trong bác sĩ đang kiểm tra, Cẩn Du ngồi chờ bên ngoài mà lo lắng không thôi.
Cánh cửa mở ra, cô lập tức chạy đến hỏi tình trạng: “ Em ấy thế nào rồi bác sĩ?”
“ Cô cứ yên tâm, cậu ấy chỉ là thiếu chất dinh dưỡng, làm việc quá sức nên mới ngất đi, nằm 2 ngày là khoẻ lại ngay.
Khi nào cậu ấy tỉnh, chỉ cần ăn uống đều độ, nghỉ ngơi vài ngày là được”, bác sĩ.
“ Cảm ơn bác sĩ!”, cô cúi đầu, sau khi bác sĩ đi thì vào phòng bệnh.
Dáng vẻ xanh xao nằm trên giường bệnh, Cẩn Du cảm thấy bản thân là chị gái lại để em mình trở thành như thế này.
Những tháng năm qua không có cô ở bên chăm sóc, cậu đã phải tự bươn chải, chắc là vất vả lắm.
Cô nắm lấy tay cậu, rơi hàng nước mắt nói: “ Tử Kỳ! Chị hứa với em sau khi mọi chuyện được giải quyết, chị sẽ trở về sống với em như lúc xưa.
Chị sẽ không rời xa em thêm lần nào nữa đâu”.
Qua ngày hôm sau khi tỉnh lại, ở bên cạnh cậu là nữ y tá đang thay bình nước biển.
Nữ y tá vui vẻ: “ Ôi cậu tỉnh rồi… Cậu thấy trong người thế nào rồi?”
Cậu với giọng nói còn yếu ớt trả lời: “ Tôi ổn hơn rồi… À mà…”.
“ Cậu muốn nói gì sao ạ?”, y tá.
Cậu suy nghĩ vài giây rồi hỏi: “ Người đưa tôi vào bệnh viện, người đó đâu rồi?”
Y tá lắc đầu đáp: “ Tối qua còn thấy cô ấy ngồi đây, không biết là đi đâu rồi… Cũng không nói là ai hay để lại phương thức liên lạc nào cả”.
Tử Kỳ nhớ lại những gì xảy ra hôm qua, hình ảnh một cô gái mờ ảo gọi tên cậu một cách rất quen thuộc.
Sau đó còn đỡ cậu vào trong xe, nhưng những gì xảy ra tiếp theo cậu không hề biết nữa.
Bỗng ở ngoài cửa có người đi vào, tay còn mang theo hộp thức ăn: “ Tử Kỳ, em tỉnh rồi”.
“ Chị Quyên Quyên… Sao chị lại biết em ở đây?”, cậu nhíu mày thắc mắc.
Cô tỏ vẻ hờn giận: “ Là chị đã đưa em vào bệnh viện mà, em không