Cẩn Du nhìn sang Ninh Hinh vội vàng giải thích: “ Phu nhân Hà! Chuyện là hôm qua xe tôi bị ai đó làm bể bánh xe… Hà tổng đây đã giúp gọi người đến sửa và còn cho tôi đi nhờ về nhà.
Tôi qua là muốn nói với anh ấy về tình hình hiện tại đã được giải quyết, mọi chuyện chỉ có vậy”.
Nói xong cô còn mỉm cười rất chi là ngây thơ khiến Ninh Hinh tin là thật.
“ Không làm phiền vợ chồng Hà tổng nói chuyện nữa, tôi xin phép quay về phòng làm việc”, cô nói rồi quay đi.
Bỗng Ninh Hinh gọi lại: “ Cô Ngô!”.
Cô nhẹ nhàng quay người lại: “ Phu nhân Hà, tôi nghe?”
“ Một lúc nữa cô có bận gì không, tôi muốn mời cô uống cà phê?”
Nghe qua thì có vẻ rất kỳ lạ, mỗi người một suy nghĩ, không ai giống ai.
Vĩ Thành cũng muốn hỏi lý do nhưng chỉ là một ly cà phê, nếu hỏi thì càng dễ gây hiểu lầm hơn.
Người đang nắm thế chủ động là Cẩn Du, cô biết thế nào Ninh Hinh cũng chạy đến công ty giữ chồng và hẹn gặp riêng nên sáng ra cô đã nói với thư ký hủy lịch trình.
Cẩn Du vui vẻ đáp: “ Phu nhân Hà đã ngỏ lời mời, tôi có lý do nào từ chối… Tôi xin phép, một chút nữa gặp lại”.
“ Được”.
Chưa để Cẩn Du kịp mở cửa đi ra, ở đây Ninh Hinh đã cố tình nói lớn: “ Hôm nay anh về nhà sớm một chút nhé, em rất là nhớ anh đó”.
Cô biết người phụ nữ đang cố tình nên chẳng mảy may để ý… Nhớ chồng sao?
…
Một cô gái trẻ từ trong cửa sân bay bước ra với chiếc vali màu xanh neon, balo trên lưng cũng là cùng màu.
Cô ấy nhìn qua nhìn lại thốt lên một câu: “ Thượng Hải ơi! Mình đã đến với cậu rồi đây”.
Và sau đó là vẫy tay gọi lớn: “ Taxi!”.
…
Cẩn Du xuống dưới cửa công ty đã thấy xe của Ninh Hinh chờ sẵn ở ngay đó.
Tài xế xuống mở cửa mời cô vào ngồi kế bên Ninh Hinh.
Chiếc xe không lái đến tiệm cà phê mà dừng ở trước cửa trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố.
“ Nghe nói phòng cách ăn mặc của cô Ngô rất có khí chất, tôi muốn nhờ cô giúp chọn một số trang phục có được không?”, Ninh Hinh.
Cẩn Du không nghĩ nhiều liền đồng ý: “ Không thành vấn đề!”.
Cứ thế cả hai đi vào bên trong trung tâm.
Có một bóng người đang núp một góc theo dõi hai người mà không ai hay biết.
“ Phu nhân muốn chọn trang phục thường ngày, đi làm, hay đi du lịch?”
“ Không phải những thứ đó… Tôi muốn đầm ngủ, càng gợi cảm càng tốt”, Ninh Hinh nói.
Tưởng chừng Cẩn Du sẽ ngại nhưng không, cô thản nhiên đáp: “ Tôi hiểu rồi, chúng ta đi”.
Cô đặt tay Ninh Hinh lên cánh tay mình dẫn đi.
Vào trong một cửa hàng bán trang phục ngủ và nội y phụ nữ, nhân viên đến hỏi: “ Xin hỏi hai vị cần gì ạ?”
“ Có thể cho chúng tôi xem đầm ngủ không?”, Cẩn Du.
Nhân viên vui vẻ gật đầu đáp: “ Tất nhiên rồi thưa quý cô!”, sau đó dẫn đến nơi trưng bày những chiếc