“ Không có, lý do là tôi muốn tự làm thế thôi”, dứt lời thì anh mang ly cà phê đi.
Thấy anh đi xa một chút, nhân viên tụm lại chỗ thư ký Triệu tò mò: “ Hà tổng hôm nay có vấn đề gì mà lạ thật?”
Cẩn Du ở một bên nhìn thấy vậy thì vui trong lòng, không ngờ câu nói vu vơ của cô mà anh lại ghi nhớ và làm theo.
Đúng thật là khiến con người ta điêu đứng mà.
…
Một lúc sau, Vĩ Thành vừa mới từ nhà máy về thì đã thấy Ninh Hinh ngồi chờ.
Anh lạnh nhạt đi qua bàn làm việc ngồi xuống: “ Em lại đến có việc gì?”
“ Không phải lần trước em đã nói rồi sao, em sẽ tham gia vào dự án này”, Ninh Hinh.
Anh nói để cô hiểu: “ Công việc anh đã phân chia cho các bộ phận cả rồi, em đến thì cũng phí thời gian của em”.
Tuy nhiên cô lại phản bác: “ Không sao! Em ở nhà cũng không làm gì, ngồi ở đây chăm sóc anh cũng được”.
Vĩ Thành chán nản, ngồi chưa nóng ghế đã lại phải xách áo rời đi: “ Vậy em cứ ngồi, anh đi ra ngoài có việc”.
Cô vội đứng lên hỏi ngay: “ Anh định đi đâu thế?”
Anh chỉ trả lời ngắn gọn một từ: “ Họp”, rồi mở cửa rời đi.
Lại một lần nữa trong ngày anh khiến cô tức muốn điên lên.
Ninh Hinh ngay lập tức gọi thư ký Triệu vào một căn phòng trống hỏi chuyện.
“ Dạo gần đây ngoài lịch trình hàng ngày cô báo với tôi thì Vĩ Thành có biểu hiện gì lạ không?”, Ninh Hinh gặn hỏi.
Thư ký Triệu lắc đầu: “ Không ạ thưa phu nhân! Những gì Hà tổng làm tôi đều đã báo cáo với cô, không sót một chi tiết nào hết”.
Ngay lập tức tức Mộc Hoa bị cô tát thẳng vào mặt thật đau: “ Nói láo!”.
Cô tiếp tục bóp lấy cổ của thư ký áp sát vào tường tra khảo: “ Tại sao hôm qua Vĩ Thành tăng ca mà cô lại không gọi báo, có phải là muốn nhân cơ hội quyến rũ anh ấy hay không?”
Mộc Hoa khó thở đến đỏ hết cả mặt, nói không ra hơi: “ Không phải đâu thưa phu nhân… Hà tổng đã bảo tôi… về trước… anh ấy ở lại thêm một chút để… ký xong một số hợp đồng… Tôi cũng không… biết là Hà tổng lại tăng ca muộn đến vậy”.
Ninh Hinh trừng mắt hung dữ cảnh cáo: “ Xem như là tôi tha cho cô lần này, bắt đầu kể từ hôm nay cô phải theo sát anh ấy, có bảo cô về trước cũng phải ở lại”.
Vì quá khó thở, thư ký nhanh chóng gật đầu đồng ý: “ Vâng vâng tôi hiểu rồi ạ!”.
Bàn tay Ninh Hinh buông ra khỏi cổ, Mộc Hoa ngồi bịch xuống đất lấy lại hơi thở.
…
Trong phòng vệ sinh nữ, Cẩn Du đang rửa tay thì Mộc Hoa từ trong buồng bước ra cũng mở vòi nước rửa tay.
Vô tình Cẩn Du nhìn thấy vết hằn trên cổ của Mộc Hoa liền hỏi han: “ Thư ký Triệu, cổ của cô bị làm sao mà đỏ lên hết vậy?”
Mộc Hoa đưa tay lên che lại, giọng sợ sệt: “ Tôi… Tôi… ơ… Tôi