Không lo sợ, Cẩn Du đáp nhanh: “ Đúng, tôi dù gì cũng hơn tuổi cô, đã làm việc cùng với biết bao nhiêu người mẫu, chỉ có cô đây là thiếu chuyên nghiệp.
Nếu cô không đồng ý ký hợp đồng, không những cô bị chỉ trích mà cả công ty Winnie cũng ít nhiều bị ảnh hưởng.
Sau này những thương hiệu có tiếng muốn mời cô hợp tác họ cũng phải thận trọng vì biết đâu được cô lại hành động đơn phương như thế này”.
Vì đây là lần đầu Thư Ái gặp một người chỉnh đốn cô một cách thẳng thắn như vậy, trước toàn là nịnh hót, ngọt ngào.
Nghe những lời khuyên chân thành từ Cẩn Du, cô trong lòng đã lung lay, cảm thấy cô gái này thú vị.
Tuy nhiên nếu Thư Ái đồng ý dễ dàng cũng thật là mất mặt quá, phải làm khó thêm một chút nữa.
Thư Ái bước đến gần cô đáp: “ OK! Ký thì ký nhưng tôi có một điều kiện, nếu cô làm được thì tôi sẽ ngay lập tức ký hợp đồng ngay tại đây”.
Cẩn Du nghe nói vậy thì rất mừng: “ Cô cứ nói”.
Thư Ái bước đến mũi thuyền, nhìn xuống biển yêu cầu: “ Hãy nhảy xuống biển nín thở trong 30s rồi ngoi lên… Điều kiện này đơn giản quá rồi còn gì”.
30s đối với người biết bơi thì vô cùng đơn giản nhưng với một người sợ nước như Cẩn Du thì là một khó khăn lớn, huống hồ chi ở đây còn là nước biển.
Cô nhìn mặt biển mà lòng đầy bối rối, trong đầu xuất hiện cảnh tượng bị đẩy xuống một cách tàn nhẫn.
“ Là đồng ý hay không đây?”, Thư Ái hết kiên nhẫn thách thức.
Cẩn Du bỏ túi xách xuống và cởi giày ra leo qua lang cang không chần chừ mà nhảy thẳng xuống.
Thư Ái ở bên trên thì vô cùng ngạc nhiên vì cô thật sự dám làm, trời cũng bắt đầu nổi gió lạnh lên rồi.
Ở dưới nước, Cẩn Du cố gắng nín thở, những hình ảnh năm xưa lại tiếp tục hiện ra, cô không thể ngừng sợ hãi.
Đã qua 30s nhưng vẫn không thấy cô ngoi lên, Thư Ái cảm thấy lạ: “ Sao cô ấy lặn lâu thế?”
Vì lo lắng nên cô gọi liên tục: “ Cô Ngô! Cô không sao chứ?..
Quá 30s rồi…”.
Cứ gọi mãi mà chẳng thấy có động tĩnh gì, Thư Ái gọi người cứu hộ gần đó đến cứu.
Người cứu hộ tìm thấy và đưa cô lên bờ trong tình trạng bất tỉnh.
Anh hô hấp nhân tạo, Cẩn Du ho ra nước lơ mơ.
“ Cô cảm thấy thế nào rồi? Tôi xin lỗi!”, Thư Ái cảm thấy vô cùng có lỗi.
“ Hợp đồng…”, Cẩn Du chỉ nói được hai từ rồi ngất lịm đi.
Thư Ái đưa cô vào bệnh viện kiểm tra và cũng ngồi chờ ở bên ngoài.
Y tá đang kiểm tra tình hình thì điện thoại có cuộc gọi đến, màn hình hiển thị tên Hà tổng, y tá nhấc máy: “ Xin chào! Đây là điện thoại của cô Ngô”.
Nghe giọng lạ, Vĩ Thành liền hỏi: “ Ngô Cẩn Du đâu rồi? Xin hỏi cô là ai?”
Y tá nói sự thật: “ Tôi là y tá, cô Ngô hiện tại đang ở bệnh viện XY do đuối nước.
Xin hỏi anh là ai để tôi…”.
Nữ y tá chưa kịp hỏi danh tính thì anh đã gác máy và lái xe đến sân bay.
May mắn là chuyến cuối cùng trong