Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Sau bữa cơm tối, Đông Phù đưa Khương Dao xuống núi.
Đông Phù có vẻ rất vui, thậm chí còn bật radio.
Khương Dao không nén nổi tò mò bèn hỏi: “Có chuyện gì mà vui vậy?”
“Ngài ấy đang hồi phục rất nhanh.” Đông Phù cười nói: “Càng ngày càng tốt hơn.” Khoảnh khắc đi ra ngoài, anh ta còn thấy được thực thể của Thần.
“Thật sao?” Khương Dao cũng cười theo: “Chúc mừng nhé.”
Đông Phù ôn hòa nhìn cô: “Cảm ơn cô.”
Tuy cả tuần nay đã nghe Đông Phù cảm ơn nhưng Khương Dao vẫn không hiểu tại sao, cô gật đầu: “Vinh hạnh của tôi.”
Lúc sắp đến nơi ở của Khương Dao, Đông Phù thấy Thương Phù đang đứng trong quán nước với một cô gái, Khương Dao cũng thấy bọn họ.
Cô nói: “Anh đưa tôi đến đây là được rồi, hôm nay tôi có hẹn với bạn.” Cô chỉ vào tiệm nước giải khát.
Đông Phù dừng xe bên cạnh quán nước.
Khương Dao xuống xe, ba người ôm chầm lấy nhau, Ngô Điệp nịnh nọt mua trà sữa cho Khương Dao.
Đông Phù xuống xe, nói với Thương Phù: “Lâu rồi không gặp, cô Thương.”
Thương Phù “ừ” một tiếng, tỏ ra rất lạnh nhạt.
Khương Dao nhìn hai người một cái, nói với Đông Phù: “Đây là bạn tôi, Ngô Điệp.”
Đông Phù với Ngô Điệp chào hỏi nhau.
Đông Phù nhìn Ngô Điệp rồi nói: “Cô là người tin vào thần linh.” Giọng điệu chắc chắn, ngầm ý tán thưởng.
Ngô Điệp thoải mái cười: “Nhà tôi làm về mấy thứ này, không tin không được.”
“Thần phù hộ cô.”
“Cảm ơn.”
Nhà Ngô Điệp buôn bán nhang, nến, vàng mã nên thường xuyên gặp chuyện kì quái, cả nhà cô ấy đều tin vào quỷ thần. Ngô Điệp cũng rất hứng thú với mấy chuyện đó, nhưng ở phương diện này vẫn chỉ là nghiệp dư.
Sau khi Đông Phù đi, Thương Phù nhảy tót đến bên cạnh Ngô Điệp, tò mò: “Cậu nhìn được gì không? Có vấn đề gì không?”
Ngô Điệp nhíu mày: “Anh ta không có ác ý.” Không có gì cả, hơi thở thuần khiết, là một người lương thiện, rất có phúc.
“Không thể nào!” Thương Phù giữ chặt tay Ngô Điệp: “Lần trước anh ta vỗ vào đầu tớ như thế này, lúc xuống núi suýt thì xảy ra tai nạn.”
Khương Dao sững sờ. Hai cô ấy đang nói gì vậy?
Thương Phù phẩy tay: “Được rồi, đợi lát nữa mời thầy tới để cô ấy xem thử.”
Thầy? Khương Dao kéo cô ấy: “Này này, cậu nói gì mà khó hiểu thế?”
Thương Phù nhìn cô với vẻ nghiêm túc: “Dao Dao, dạo này bên cạnh cậu có xảy ra chuyện gì quái dị không? Có phải khác thường lắm không?”
Khương Dao ngập ngừng.
“Lúc trước tớ sợ cậu lo lắng nên không nói, sau khi tớ rời khỏi biệt thự Thôn Minh thì luôn gặp phải nguy hiểm… Lúc xuống núi suýt bị tai nạn xe cộ, lúc làm việc thì phòng bị rò điện, ra ngoài ăn cơm thì bị rò khí gas… Cả đời cậu gặp bao nhiêu lần ngoài ý muốn như vậy chứ?” Thương Phù nói mà vẫn còn sợ hãi: “Vì vậy tớ đã đi tìm Ngô Điệp luôn! Ngô Điệp nói không biết tớ đi đâu gặp phải họa sát thân, vốn là đại họa nhưng may tớ mạng lớn nên diệt trừ gần hết rồi, còn lại một chút nên mới gặp nguy nhưng không lớn.”
“Chuyện này thì liên quan gì đến biệt thự Thôn Minh?” Khương Dao không hiểu nổi: “Toàn là những chuyện vô căn cứ thôi mà.”
“Không phải đâu! Cậu nghe tớ nói này.” Thương Phù ngồi xuống: “Lúc tớ rời khỏi biệt thự, cái tên Đông Phù hỏi tớ có tin vào thần không, tớ nói không tin thì đột nhiên anh ta sờ đầu tớ, còn nói là ‘Không tin cũng phải chú ý một chút’, lại còn nói ‘Thần phù hộ cô’. Sau đấy tớ bắt đầu gặp toàn những chuyện tai bay vạ gió, Ngô Điệp giúp tớ đốt bao nhiêu là vàng mã mới đỡ hơn đấy.”
Khương Dao đã quen với kiểu hay lải nhải của Đông Phù, cô lơ đễnh đáp: “Đông Phù là như vậy đấy, nhưng anh ta không phải người xấu!”
Ngô Điệp ngồi một bên quan sát Khương Dao, nói: “Có phải gần đây cậu rất may mắn không?”
Khương Dao kinh ngạc: “Đúng vậy, may cực luôn.”
“Vạn sự như ý, không mua vé số đúng là đáng tiếc.”
Khương Dao bị cô ấy nhắc nhở thì vỗ trán: “Đúng đúng, tớ phải mua vé số mới được.” Nói xong lập tức kéo hai cô bạn thân đến cửa hàng bán vé số đối diện.
Thương Phù kéo cô lại: “Đừng vội, chờ thầy tới đã.”
“Thầy nào?” Khương Dao nhíu mày.
“Là một chị gái trong nhóm bọn tớ, tên là Lãng Điềm.” Ngô Điệp nói: “Tớ đã thử một số biện pháp thông thường cho Phù Phù nhưng không có tác dụng, vào nhóm thỉnh giáo cao nhân thì được chị Điềm mách cho mới đuổi được đại họa của Phù Phù đấy.”
“Vậy thì sao?”
“Phù Phù lo cho an toàn của cậu nên mới hẹn chị ấy đến xem.” Ngô Điệp đáp.
“Tớ biết cậu không tin mấy thứ này, nhưng mà chẳng phải lúc trước tớ cũng không tin đó sao.” Thương Phù kéo tay cô, chớp đôi mắt sáng ngời: “Tớ cũng không bắt cậu phải tin cái gì, chỉ để chị Điềm xem chút thôi, cho bọn tớ yên tâm.” Thương Phù nhận thấy Khương Dao không thích, dịu giọng đi nhiều.
Cuốn sổ để ở biệt thự Thôn Minh, không ở trên người Khương Dao. Cô nghĩ ngợi một chút rồi đồng ý: “Được rồi, để cô ấy xem thử.”
Ba người đợi ở tiệm nước giải khát hơn mười phút, trong lúc đó trò chuyện linh tinh một số chuyện, lúc này Lãng Điềm mới chậm rãi đi tới.
Hình tượng của Lãng Điềm khiến Khương Dao kinh ngạc.
Đúng là một cô nàng xinh đẹp tuyệt vời. Cô ấy mặc một chiếc váy trắng được cắt may đơn giản, vẻ ngoài cuốn hút, thần thái hơn người, giống thành phần tri thức trong thành phố chín giờ đi làm, năm giờ về. Gương mặt trang điểm khéo léo, da trắng chân dài, dáng dấp đầy đặn, khí thế còn lấn át cả Thương Phù.
Mặc dù Thương Phù biết cô ấy nhưng chưa từng xem ảnh, Khương Dao với Thương Phù nhìn nhau, nom thấy vẻ trầm trồ trong mắt đối phương.
Sau màn giới thiệu, Thương Phù khó nén nổi vội vàng, hỏi thẳng: “Chị Điềm, chị xem thử có phải Dao Dao gặp phải thứ gì đó yểm lên người không?”
Lãng Điềm nhìn thoáng qua Khương Dao, cười nói: “Không thấy gì xấu cả, trái lại là may mắn thì thấy.” Ý không khác Ngô Điệp là mấy.
Thương Phù không tin lắm, cẩn thận hỏi lại: “Chị nhìn kỹ một chút đi.”
Lãng Điềm không nhìn nữa, nói: “Gần đây cô ấy rất may mắn, mua vé số chơi có khi trúng cả trăm triệu.”
Ba người hít một hơi thật sâu.
Thương Phù nắm chặt tay Khương Dao, dịu dàng nói: “Xin lỗi, tớ vừa ngăn cơ hội làm giàu của cậu rồi.”
Khương Dao rục rịch: “Không sao, lát nữa tớ sẽ mua mười tờ.”
“Cho tớ một tờ.”
“Cho tớ một tờ.”
Thương Phù với Ngô Điệp đồng thanh.
Lãng Điềm bật cười.
Ba người