Tác giả: Ôn Sưởng
Thể loại: Hiện đại, huyền huyễn, vị thần dịu dàng thâm tình có chút đáng yêu - họa sĩ tính cách độc lập nhiều chuyện xưa, tình cảm gia đình, #SẠCH_SỦNG_NGỌT, kiếp trước kiếp này, HE.
Độ dài: 76 chương + 2 NT
Tình trạng: Hoàn edit.
Trăm nghìn năm trước, có vị thần ngự trên cao đem lòng yêu một cô gái người phàm. Hai người chưa kịp hạnh phúc bên nhau thì vị thần ấy đã phải rời đi. Sinh mệnh phàm nhân ngắn ngủi, đến khi ngài trở về, cô gái ấy đã không còn trên nhân thế nữa.
“Thu tới rồi, đông muộn phỏng?
Nay mùa gì, ngày dằng dặc
Nhớ xuân thì, đời dài thế
Trông ngóng khanh, cố bước tiếp
Cố rồi cố, mong được tận
Cũng nào dám, xin thôi sầu.”
Chờ đợi trăm nghìn năm, vị thần ấy biến thành một đốm sáng nhỏ chờ đợi cơ hội tái sinh, cũng đợi cô gái kia đầu thai chuyển kiếp trở về bên ngài…
Khương Dao nghe xong một câu chuyện xưa này thì cảm động vô cùng, nhưng cô lại không xem là thật. Với người theo chủ nghĩa duy vật tiến bộ như Khương Dao thì chỉ có tiền và bản thân là không thể phụ, còn những thứ khác đều là phù du.
Cô nhận được một đơn đặt hàng mười triệu tệ, chỉ vẽ một bức tranh.
Trong thời gian vẽ cô không được ra khỏi biệt thự Thôn Minh, không được thức khuya làm việc, lại còn không được bất kính với tấm ảnh mẫu. Bao nhiêu yêu cầu kỳ quái không hiểu đâu ra đâu.
Khương Dao có nhận không ư?
“Đây là một triệu, không có gì bất ngờ xảy ra thì hai tháng sau sẽ có ba triệu, hai tháng sau nữa lại có sáu triệu… Độ cong trên miệng Khương Dao càng ngày càng lớn, lộ ra cả tám cái răng, cười khằng khặc hệt vai phản diện. “
“Khương Dao, con có bằng lòng gả cho tiền không, cùng bên ‘anh ấy’ theo lời dạy của ‘Kinh Thánh’, và cả hai con sẽ trở thành một trước mặt Chúa?”
“Con bằng lòng, bằng lòng, bằng lòng…”
Bạn biết đấy, dù ông chủ cho thêm điều kiện thì con sâu ham tiền Khương Dao vẫn sẽ nhận lời thôi. Nhưng cô thực sự vẫn biết bảo vệ bản thân, cũng vô cùng thận trọng.
Mãi đến một ngày Khương Dao không còn có thể dùng tư duy logic để giải thích những sự kiện kỳ lạ xảy ra quanh mình nữa.
“Anh là ai?”
“Thần.”
Giọng của người ấy trầm lặng, lắng đọng như sương sớm.
“Tại sao Thần không có thân thể…” Cô lẩm bẩm: “Là ma à…”
“Cũng là chồng em.”
?!
Cái gì?
Khương Dao trợn trừng mắt: “Anh nói gì cơ?”
“Tôi thức tỉnh vì em.”
Từ ấy, Khương Dao mang trên mình cái danh người yêu kiếp trước của Thần, cô cũng thật sự gặp được người đàn ông trong bức tranh mình vẽ, vị thần cuối cùng của phương Đông.
“Mĩ nam tuyệt trần nào đây, ngực này, mông này, chân dài này…
Ầm ầm—-
Khương Dao run rẩy, sao sét đánh vậy? !
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ… mặt trời vẫn đang tỏa nắng rực rỡ.
Sao đến cả ông trời cũng bảo cô cóc ghẻ không được đòi ăn thịt thiên nga thế?
“Nghĩ cũng không cho…” Khương Dao nhỏ giọng lẩm bẩm, “Chỉ nghĩ thôi mà, cũng đâu phải sờ mó gì người ta…”
Ầm ầm—-
“Ôi, không sờ được chưa… mà không sờ thì lãng phí lắm…”
Ầm ầm—- Ầm ầm—- Ầm ầm—-”
Sau một thời gian chung sống với Thần, Khương Dao dần đúc kết ra vài điều như sau: Thần nổi giận sẽ có sấm sét, điều Thần nói ra đều trở thành sự thật, đặc biệt là không được bất kính với Thần, nếu không sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Là một người trần mắt thịt, đương nhiên Khương Dao sợ hãi sức mạnh của Thần. Ban đầu, cô thực sự bài xích anh, bởi những thứ khó tin này ảnh hưởng vô cùng lớn đến thế giới quan của cô. Sau khi Khương Dao biết thân phận kiếp trước của mình, lại bởi vì vậy mà liên tiếp gặp nguy hiểm thì quả thật cô không thể nảy sinh chút cảm tình nào với Thần được.
Trong mắt Khương Dao, anh luôn lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống, xem vạn vật như sâu kiến, một cái vung tay đã có thể thay đổi vận mệnh, thậm chí lấy đi tính mạng của rất nhiều người. Khương Dao bất mãn, không phục, chán ghét ánh nhìn luôn tĩnh tại không mang theo cảm xúc của Thần.
Ấy vậy mà anh không hề trách phạt Khương Dao, ngược lại còn luôn luôn bảo vệ cô, cứu cô khỏi bóng ma quá khứ, trao cho cô đặc ân không cần phải theo phép tắc của Thần, nuông chiều cô hệt như đứa trẻ.
“Lúc em chuyển thế, ta đã thức tỉnh, quãng đời còn lại sẽ chỉ là Thần của một mình em.”
Sau một giấc ngủ dài, Thần không hiểu thế gian đã từng là thánh địa của mình nữa. Thời đại đổi thay, người ta không còn kiêng sợ đấng thần linh tối cao từng che chở và bảo vệ cho họ nữa. Thần không hiểu thời thế đổi thay, nhưng anh lại hiểu Khương Dao.
Cô xinh đẹp, tài hoa hơn người. Cô xem nhẹ thần linh, chỉ tin vào khoa học tiên tiến. Cô cực kì cảnh giác, thông minh sắc sảo, tính toán tỉ mỉ nhưng vẫn biết đúng sai, thẳng thắn cương trực. Khương Dao đại diện cho mẫu người trẻ hiện đại, nỗ lực sống và làm việc, yêu tiền nhưng không bán mạng vì tiền, biết đối nhân xử thế, tin tưởng và kiên định vào tình cảm và quyết định của mình.
Khương Dao hoàn toàn tự chủ cuộc đời mình, cô không cần đến anh.
Thần biết mình chẳng thể ép cô yêu mình, cũng chẳng thể buộc cô trung thành với mình như tín ngưỡng.
Ấy vậy mà, khoảng thời gian chung đụng đã khiến Khương Dao thay đổi tất cả thành kiến của cô đối với Thần. Cô hiểu được nỗi cô đơn của vị thần trên cao vời vợi ấy, cảm nhận được tình cảm ôn hòa ấm áp của anh đối với vạn vật thế gian.
Ở bên Thần, Khương Dao cảm nhận được dịu dàng và bình yên tràn ngập cõi lòng, cảm nhận được tâm hồn mềm mại, sự chu đáo và cả lòng thiên vị dưới dáng vẻ lạnh nhạt và nghiêm túc của anh. Vị thần vì nhớ nhung mà tự phong ấn mình nghìn vạn năm, rồi tỉnh lại vào thời đại mà con người chẳng còn tin vào thần linh nữa. Vị thần gắng sức bảo vệ người mình yêu thương dù có trái mệnh trời, nhận trừng phạt khổ sở.
Thần của một mình Khương Dao.
Cô đã quen với việc trông cậy vào bản thân trong mọi việc, ấy vậy mà bây giờ đột nhiên lại có người yêu chiều, âm thầm đứng sau lưng cô vô điều kiện. Cảm giác ấy tựa như người lữ hành phiêu bạt trong hoang mạc đã lâu bỗng tìm thấy một ốc đảo đầy nước mát lành. Khương Dao dần phát hiện tình cảm trong trái tim mình không phải kính sợ, không phải ngưỡng mộ, mà là tình yêu. Cô yêu người đàn ông bên trong cơ thể thần linh ấy.
Vì anh, Khương Dao có thể từ bỏ mọi giới hạn và quy tắc của mình.
“Cái gọi là duyên phận, chính là trong ngàn vạn người gặp được người cần gặp là anh, trong ngàn vạn năm, giữa mênh mông hoang hoải vô tận của thời gian, không sớm một bước cũng không muộn một bước... gặp anh trong ngàn vạn người.” (*)
Câu chuyện phía sau về cách vị thần phương Đông cuối cùng đến bên cạnh người mình yêu reviewer sẽ không kể chi tiết thêm tại đây, nhưng mình có thể bật mí một chút rằng đó là quá trình ngọt ngào xen lẫn chút vị đắng, xen lẫn vào đó là những chi tiết huyễn hoặc nên thơ của thế giới thần linh.
Quả thật, “Người tình thần bí” là một tác phẩm thú vị và đáng đọc vượt xa ngoài mong đợi của reviewer. Với văn phong lãng mạn cộng thêm chút tinh nghịch của mình, Ôn Sưởng dựng nên một thế giới hiện đại nhưng vẫn mang màu sắc tâm linh huyền bí. Điểm nổi bật của truyện có lẽ là cách tác giả xây dựng nhân vật từ chính đến phụ đều mang cá tính đặc trưng. Một vị thần mạnh mẽ quyền uy mang trong lòng tình yêu sâu đậm. Một cô gái người phàm yêu ghét rõ ràng, dám chống lại cả thần linh vì sự lựa chọn của mình.
Không chỉ nói về tình yêu và định mệnh, “Người tình thần bí” còn có những phân đoạn về tình cảm gia đình vô cùng sâu sắc, về quan hệ giữa cha mẹ và con cái, về những khúc mắc thuở nhỏ có thể biến thành ác mộng đeo bám một người cả đời.
Ngoài nội dung, chất lượng chuyển ngữ vô cùng tốt cũng là một điểm cộng khiến “Người tình thàn bí” trở thành tác phẩm nhất định phải đọc trong list truyện của bạn đấy! ^^
Bình luận truyện