"Ngủ đi.
"
Một giọng nói quen thuộc vang lên trong xe, lông mi của Lâm Tam Thiên khẽ rung tựa như bươm bướm sắp thành tiêu bản mà vỗ cánh vài lần.
Cuối cùng anh chẳng còn sức để mở mắt.
Song lời này có tác dụng thôi miên rất mạnh, cắt đứt sự tỉnh táo anh đang cố gắng duy trì.
Lâm Tam Thiên xụi lơ ở ghế sau xe, nhưng anh cũng không có hoàn toàn ngủ say mà nửa mê nửa tỉnh, dường như anh nghe thấy tiếng tài xế bật cửa sổ xe lên, gió vốn đang thổi vù vù hoàn toàn dừng lại, tức thì anh không còn thấy lạnh nữa.
Chiếc xe chạy rất vững vàng, một chút xóc nảy cũng không có loa trong xe bật lên, giai điệu quen thuộc vang lên trong không gian chật hẹp.
"Khi em châm điếu thuốc xanh, tô son môi xanh, đến với thế giới cô đơn này, nơi chẳng có biển cả cũng chẳng có bầu trời đêm, nhưng anh sẽ dùng màu xanh sơn thời gian cho em! "
Là.
Lâm Tam Thiên choáng váng không còn vùng vẫy nữa, giai điệu quen thuộc cho anh cảm giác an toàn tạm thời.
Hô hấp của anh dần dần bình tĩnh lại, cơ thể cuộn tròn thành một đoàn nhỏ yên tĩnh nằm ở trên ghế da, nhưng chân mày vẫn như cũ nhíu chặt.
Xe rẽ phải, đi vào con đường chính sáng sủa.
Ánh đèn đường hai bên chiếu sáng ghế lái, một đôi tay thon dài sạch sẽ đặt trên tay lái, đôi tay này giống hệt Lâm Tam Thiên.
Trong kính chiếu hậu, một đôi mắt xanh lạnh lùng đang nhìn về phía ghế sau của xe, đôi mắt này cũng giống như Lâm Tam Thiên, chỉ khác là có một nốt ruồi lệ ở đuôi mắt trái.
Y xác nhận Lâm Tam Thiên đã ngủ chập chờn.
"Không phải không cần cậu.
"
Người lái xe nhỏ giọng lầm bầm một mình, hệt như đáp lại lời nói say xỉn của Lâm Tam Thiên trong quán bar.
"Làm sao tớ có thể không cần bản thân mình chứ? Đừng lo lắng.
"
Lông mi của Lâm Tam Thiên đang ngủ lại run lên.
"Quy tắc thật đáng ghét, nhưng không lâu nữa tớ sẽ giải quyết nó.
"
"Chúng ta sẽ gặp nhau trong thế giới của cậu.
"
Có lẽ Lâm Tam Thiên không nghe thấy, nhưng cái cau mày của anh rốt cuộc cũng giãn ra.
"Tam Thiên, chờ tớ.
"
Chiếc xe tăng tốc, vững vàng chạy thẳng đến cô nhi viện.
*
Lâm Tam Thiên say bí tỉ bị người ta ôm từ trong xe trở về phòng cũng không tỉnh lại.
Uống rượu xong làn da của anh trở trên trắng bệch, nhưng đôi môi lại đỏ tươi ướt át hơn trước, ai đã từng nếm qua chắc chắn biết nó ngon như thế nào.
Lâm Tam Thiên mất đi ý thức cảm giác môi mình giống như bị cái gì chạm vào, không lâu sau lại bị chạm vào lần nữa.
Anh không kiên nhẫn xê dịch đầu, sau đó bên tai vang lên tiếng cười trầm thấp.
Anh cảm giác mình được nhẹ nhàng đặt xuống, tấm chăn mềm mại đắp lên bụng, chiếc gối có mùi khô thoáng sau khi phơi nắng.
Anh mơ màng hít một hơi thật sâu, anh thích mùi nắng trên vải bông.
Kính mắt có chút cấn mũi được gỡ xuống, một chiếc khăn nóng với nhiệt độ vừa phải lau mặt và cổ anh, hàm dưới được nhẹ nhàng nắm lấy, có ai đó nhét một viên thuốc nhỏ vào miệng anh.
Ngón tay đối phương rất lạnh, cả người anh khi say đều nóng bừng, vì vậy anh theo bản năng vươn đầu lưỡi ra liếm, định hạ nhiệt độ cho mình.
Thật sự rất lạnh rất thoải mái, đối phương cũng không tiếp tục động tác trong tay, mặc cho anh như chú mèo con liếm láp chính mình.
Lâm Tam Thiên cũng không biết mình uống say là dáng vẻ này, vậy nên đối phương cũng không biết.
Giờ phút này, đối phương đang nhìn hành động của anh bằng ánh mắt dịu dàng và mới lạ.
Dường như đang khám phá một khía cạnh khác của bản thân, rất thú vị.
Cũng rất thích.
! Sau đó ngón tay của y đột nhiên bị đau, giống như bị cắn một cái.
Ừ, đau thì đau thôi, dù sao cũng thấy dễ thương.
Mãi cho đến khi lưỡi nếm được vị đắng của viên thuốc, Lâm Tam Thiên mới không khỏi nhăn mày, đầu lưỡi cũng theo đó rút về trong miệng.
Hai mắt anh nhắm lại vẻ mặt không vui, cảm xúc của anh thẳng thắn như một đứa trẻ bình thường biết làm nũng.
Đối phương cũng chiều theo cảm xúc của anh, pha nước mật ong ngọt ngào cho anh uống.
Tất cả động tác đều rất tỉ mỉ và dịu dàng, Lâm Tam Thiên chưa bao giờ được người ta chăm sóc như vậy, anh không thể mở mắt ra được nên cứ tưởng mình đang nằm mơ.
Một giấc mơ đẹp, anh nghĩ thế.
Tốt nhất là đừng thức dậy quá sớm.
Đáng tiếc cho dù mơ đẹp cỡ nào cũng phải tỉnh.
Khi Lâm Tam Thiên mở mắt ra, đã là bốn giờ rưỡi sáng.
Trong phòng tối om, thỉnh thoảng có tia chớp xẹt qua ngoài cửa sổ.
Trong phòng không có ai.
Anh sờ soạng cái gối một hồi, tìm hồi lâu mới thấy cặp kính được đặt ngay ngắn trên bàn cạnh giường ngủ, ngay cả đôi giày đã thay cũng được đặt ngay ngắn dưới gầm giường, chỉ cần anh duỗi chân là có thể mang được.
Lâm Tam Thiên hơi bối rối, vừa nãy là ai đưa anh trở về đây?
Chị Thanh ở quán bar hay là người pha chế rượu? Nhưng anh nhớ là mình đang ngồi trong xe taxi.
Sau khi lên xe taxi, anh đã hôn mê, không nhớ chuyện gì đã xảy ra.
Cũng có thể là nhân viên cô nhi viện đã giúp anh giải quyết hậu quả sau cơn say.
Có vẻ như anh đã gây rắc rối cho người khác! Lâm Tam Thiên cảm thấy có lỗi vì đã không kiểm soát được việc uống rượu của mình, từ nhỏ anh đã không thích làm phiền người khác.
Đúng lúc này, cửa sổ truyền đến tiếng "bốp bốp", giống như có người đang dùng đá nhỏ gõ cửa sổ phòng anh.
Tiếng gõ liên tiếp không ngừng, ngày càng dày đặc, cũng ngày càng vang.
Lâm Tam Thiên đứng dậy đẩy cửa sổ thủy tinh ra, phát hiện bên ngoài đang rơi mưa đá.
Vô số hạt băng to bằng hạt đậu nành rơi xuống từ bầu trời tối đen, kêu răng rắc nhảy nhót trên bậu cửa sổ, rồi dội dọc theo cửa sổ đang mở vào trong phòng, đập xuống sàn và vào mu bàn chân anh.
Cảm giác lạnh như băng này dễ khiến anh liên tưởng đến Lam, nhưng anh nhanh chóng kiểm soát bản thân đừng nghĩ tiếp nữa.
Uống một bữa rượu trút bầu tâm sự, giờ tỉnh rượu rồi thì người cũng phải tỉnh.
Lý trí Lâm Tam Thiên khôi phục lại, anh quyết định trở về Tân Thành gặp bà Lâm, sau đó tìm bác sĩ tâm lý điều trị.
Ngoài ký ức của anh, không có bất cứ thứ gì trên thế giới này có thể chứng minh rằng "Lam" có thật.
Chỉ có một kết luận duy nhất mà anh có thể đưa ra, đó là anh bị bệnh rồi.
Sau khi trút bầu tâm sự, dường như anh đã có thể bình tĩnh chấp nhận "sự thật" này.
Bệnh thì đi khám bệnh, không có gì để nói.
Nhưng, "căn bệnh" này dường như đã ảnh hưởng tích cực đến anh.
Chẳng hạn như, bây giờ anh sẽ làm theo lời khuyên của hóa đơn thức ăn ngoài mà ăn đúng giờ.
Bụi tú cầu dưới bậu cửa sổ bị mưa đá đập ngã trái ngã phải vô cùng lộn xộn.
Vào đầu mùa hè, mưa đá ở Hạ Thành cũng không có gì lạ, còn ở Đông Đô và Tân Thành sẽ không như vậy.
Lâm Tam Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người một lát, sau đó lấy điện thoại ra chụp một tấm hình trong đêm.
Ánh sáng không đủ, thật ra ảnh không thể