Lâm Tam Thiên đã sớm ghi lại số điện thoại di động của "B".
Anh dựa vào trí nhớ gọi lại lần nữa, nửa giây sau, cuộc gọi đã được kết nối.
Tút.
Tút.
Tút ——
Đốt ngón tay anh cầm di động vô thức siết chặt.
Anh chưa bao giờ căng thẳng như vậy, hai ba giây chờ kết nối cuộc gọi tưởng như đã trôi qua hàng thế kỷ.
"Alo? Xin chào?"
Giọng một cô gái xa lạ phát ra từ đầu dây bên kia.
Lâm Tam Thiên cứng đờ tại chỗ.
Hành động bấm máy của anh gần như là theo quán tính nào đó, anh không hề nghĩ tới dãy số trống mà mình đã bấm không biết bao nhiêu lần lại đột nhiên được kết nối, càng không nghĩ tới đầu dây bên kia là một người xa lạ.
Chuyện xảy ra nằm ngoài dự đoán của anh.
"Alo? Xin lỗi bạn muốn tìm ai?"
Đợi một lúc, giọng nói của cô gái trong điện thoại có chút không kiên nhẫn.
Lâm Tam Thiên lại nói không ra lời mình đến tột cùng đang tìm ai, dù sao thì người anh muốn tìm có lẽ không hề tồn tại.
Âm tiết "Lam" nghẹn lại trong cổ họng.
"Lạ thật, ai gọi mà cũng không nói chuyện..." Cô gái và bạn bè bên cạnh phàn nàn.
"Xin hỏi..." Yết hầu của Lâm Tam Thiên trượt xuống, giọng anh ngập ngừng: "Xin hỏi, đây có phải số của chính chủ không?"
Cô gái kỳ lạ hỏi: "Đúng rồi, là của tôi, rốt cuộc anh muốn tìm ai vậy?"
"Xin lỗi, tôi gọi nhầm số rồi."
Lâm Tam Thiên cúp điện thoại trước.
Anh mở nhật ký cuộc gọi ra, xác nhận lại rằng vừa rồi anh không bấm nhầm số, hơn nữa từ nhỏ anh đã rất nhạy cảm với những con số, chắc chắn sẽ không bao giờ nhớ nhầm 11 con số đơn giản.
Đây là dãy số trống mà "B" đã dùng để gửi chuyển phát nhanh trước đó, anh rất chắc chắn.
Hoặc hệ thống trí nhớ của anh bị lỗi, hoặc thế giới này đã thay đổi.
Song bây giờ anh không thể đưa ra phán đoán chính xác.
Lâm Tam Thiên chợt nhận ra rằng đầu dây bên kia là một người xa lạ không liên quan, thì còn khiến anh thất vọng hơn nhiều so với việc bấm số trống.
Dẫu sao số trống để lại đường sống cho rất nhiều ảo tưởng, mà người xa lạ đã trực tiếp phá vỡ sự mong đợi của anh.
Lâm Tam Thiên cầm di động thoáng ngây ra, sau đó lại bấm một dãy số khác.
"Alo? Thầy Lâm? Có chuyện gì vậy?"
Thầy Tề ở đầu bên kia điện thoại không hề che giấu giọng điệu ngạc nhiên, dù sao đây cũng là lần đầu tiên thầy Lâm chủ động gọi điện thoại cho hắn.
Hơn nữa nếu hắn nhớ không lầm, lúc này giáo sư Lâm đang nghỉ phép hàng năm ở ngoài thành phố, sáng sớm gọi điện cũng rất lạ.
"Thầy Tề, thầy còn nhớ bức thư lúc trước thầy đưa cho tôi không?"
Giọng nói của Lâm Tam Thiên nghe có vẻ hơi sốt ruột, hệt như anh đang nóng lòng muốn chứng minh điều gì đó.
"Thư?" Giọng điệu thầy Tề hơi cao lên đầy khó hiểu: "Thư gì? Chuyện khi nào?"
"Vào buổi trưa thứ hai tuần trước, thầy lấy tài liệu từ phòng thư rồi đưa cho tôi." Lâm Tam Thiên giải thích rất rõ ràng và chi tiết.
Thầy Tề trong điện thoại suy nghĩ rất nghiêm túc, cuối cùng đưa ra kết luận: "Tôi không nhớ."
Lâm Tam Thiên nhíu mày: "Một chút ấn tượng cũng không có sao?"
Lần này thầy Tề rất chắc chắn: "Không nhớ thật, thầy Lâm có phải thầy nhớ lầm không? Nếu tôi thật sự lấy cho thầy thì tôi nhớ rõ lắm, thời buổi này mà còn có người viết thư cũng quá lãng mạn rồi..."
Trái tim của Lâm Tam Thiên từng chút một chìm xuống, anh nhớ lại lúc đó thầy Tề cũng nói điều tương tự vào lúc đó.
Xem ra thầy Tề thực sự không nhớ...
Lâm Tam Thiên suy nghĩ một chút lại hỏi: "Vậy...!lọ hoa cẩm tú cầu trên bàn làm việc của tôi vẫn còn ở đó chứ?"
"Cẩm tú cầu?" Giọng điệu của thầy Tề càng thêm kỳ lạ: "Không, tôi không thấy, bây giờ tôi đang ở văn phòng."
Lâm Tam Thiên im lặng một lúc: "Được rồi, tôi biết rồi."
Thầy Tề đột nhiên cẩn thận nói: "Hình như thầy chưa bao giờ bày hoa trong phòng làm việc, sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"
"Thầy có sao không?"
"Không sao, cảm ơn thầy."
Lâm Tam Thiên vẫn không muốn chấp nhận sự thật rằng mọi thứ đã bị xóa bỏ.
Anh tìm số điện thoại của tài xế taxi tối qua.
Hình như tài xế vừa mới tinh ngủ, giọng điệu có chút mơ hồ thiếu kiên nhẫn: "Gì vậy anh hai? Anh nằm mơ hả? Hôm qua chúng ta bắt đầu đi về phía Tây thì vụ nổ ở đâu ra? Vụ nổ bên đường Thái Nguyên cách đó khá xa...!Cái gì? Anh nói hôm qua chúng ta đụng phải ai đó? Anh hai à, anh đừng nói giỡn nữa, tôi lái xe rất cẩn thận, làm sao có thể đụng người? Đừng có vu khống tôi, ăn vạ cũng không phải như thế."
"Xin lỗi đã làm phiền, tôi nhầm rồi."
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Tam Thiên nhìn vào chiếc gương còn sót lại trong tủ.
Ánh mặt trời chiếu vào, anh nhìn thấy một vết thương mỏng trên môi của mình, trong thùng rác có một sọt đựng đầy thủy tinh vỡ đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Điều này dường như không chứng minh được sự tồn tại của "Lam".
Suốt buổi sáng, theo lời mời mọc nhiệt tình của Kha Viện, Lâm Tam Thiên tham quan khuôn viên mới của cô nhi viện, cũng có những chia sẻ ngắn với các em nhỏ trong cô nhi viện.
"Giáo sư Lâm, tối qua không nghỉ ngơi à?"
Kha Viện nhìn bộ dáng có chút không yên lòng của anh, quan tâm nói: "Sắc mặt của thầy không tốt lắm."
Lâm Tam Thiên chực tỉnh, mỉm cười dịu dàng: "Có lẽ thầy có hơi mệt sau chuyến đi, nghỉ ngơi vài ngày là ổn rồi."
Nụ cười của anh cũng mệt mỏi hơn ngày thường rất nhiều.
Lúc này anh mới nhận ra rằng vì sự biến mất của "Lam" mà toàn bộ trạng thái tinh thần của anh dần bất ổn.
Trở nên trầm cảm tiêu cực hơn ngày trước, hơn nữa cũng không thể che giấu tốt cảm xúc của mình.
Từ nhỏ anh đã là một đứa trẻ giỏi che giấu cảm xúc, rất ít người và vật có thể khiến cảm xúc của anh dao động dữ dội.
Thế là anh luôn cư xử trầm lặng, dịu dàng, ổn định và thậm chí tiết chế, sẽ không bao giờ dễ xúc động.
Mà "Lam" đối với anh rõ ràng là một ngoại lệ.
Cuộc sống vốn yên bình đã bị xáo trộn bởi sự xuất hiện trở lại của "Lam", gây nên sóng to gió lớn.
Hiện tại anh khó mà bình tĩnh được như trước.
Lâm Tam Thiên đã làm mất "Endless Summer" mà Lam đã tặng cho anh, vì thế buổi chiều, anh đến phố thương mại một chuyến.
Anh nhìn tủ kính bán son môi một hồi, ánh mắt dừng lại giữa các loại son môi khác nhau.
"Anh này, xin hỏi anh muốn tìm thỏi son màu gì?"
Cô nhân viên bán hàng nhìn Lâm Tam Thiên nghiêm túc lựa chọn son môi, trong lòng thầm hâm mộ với bạn gái của đối phương.
Có một người bạn trai vừa đẹp trai lại còn nghiêm túc chọn quà cho mình như vậy, cô gái đó chắc chắn hạnh phúc lắm đây.
Lâm Tam Thiên do dự một chút mới mở miệng: "Xin hỏi, cô có thể cho tôi xem "Endless Summer" mới ra không?"
"Endless Summer thì tạm thời chúng tôi chưa có hàng, có thể phải đợi sang tháng sau mới có." Vẻ mặt cô nhân viên áy náy nói: "Anh cũng có thể xem thử mấy màu sắc khác, nếu chưa quyết định được thì bên tôi cũng có thể giới thiệu cho anh."
Ngay khi Lâm Tam Thiên nghe tin đã hết hàng, anh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng theo sau đó là cảm giác mất mát khó tả.
"Tạm thời không cần, cảm ơn."
Ra khỏi phố thương mại, đã là giờ tan sở, đám người vẻ mặt chết lặng lướt qua vai anh.
Lâm Tam Thiên đứng ở ngã tư chờ đèn đỏ 30 giây, nghĩ đến còn có một nơi có thể đi xác nhận.
Bảy giờ tối, là thời gian quán bar Mirror mở cửa kinh doanh.
Tối nay không có ban nhạc biểu diễn, cũng còn sớm nên không có khách hàng trong quán bar.
Vì vậy, khi Lâm Tam Thiên vừa bước vào, cậu trai pha chế đang dọn dẹp quầy bar lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng lên: "Anh trai lại tới rồi, tối qua thấy anh bị một cô gái quyến rũ dẫn đi, em buồn mất mấy ngày đấy."
Chị Thanh ở phía sau vỗ vào gáy cậu ta: "Nói vậy là được rồi, đừng làm khách của chị mày sợ."
Lâm Tam Thiên gọi một ly Blue Shark giống như ngày hôm qua, đi thẳng vào vấn đề, hỏi chị Thanh và