Khoảnh khắc tủ quần áo được mở ra, đúng lúc tia chớp xẹt qua bên ngoài cửa sổ, chiếu sáng Lâm Tam Thiên trong gương.
Hoặc là nói, đó là "Lam" trong gương.
Mặt gương đã cắt đứt Lâm Tam Thiên và tấm gương.
Giờ phút này Lâm Tam Thiên như bị đóng đinh tại chỗ, tim đập thình thịch đứng trước gương, hình ảnh trong gương của anh dường như đang bận thay đồ.
"Lam" kéo dây áo tuột khỏi tay lên, vòng tay qua eo kéo khóa váy, y đeo tất chân đứng trước gương trong tủ quần áo, mái tóc đen dài ngang vai mềm mại xõa xuống.
Y đang ngậm một điếu thuốc lá dài nhỏ trong miệng, hơi ngẩng đầu lộ ra yết hầu rồi đối diện với gương buộc chặt choker.
Ánh lửa của tàn thuốc lóe lên, phản chiếu nốt ruồi lệ như tàn thuốc nơi khóe mắt trái của y.
Mà phía sau "Lam" là căn phòng hoàn toàn giống nhau, sàn gỗ không trải thảm, đồng hồ chỉ 2:30 sáng và cửa sổ đối diện với tủ quần áo cũng có tia sét chiếu qua.
"Lam" lúc ẩn lúc hiện trong ánh sáng trắng của tia chớp.
Dường như Lam không thể thấy Lâm Tam Thiên ở phía đối diện của tấm gương, y giơ tay lên để lấy điếu thuốc xuống, dập tắt tàn thuốc trước mặt gương.
Cũng giống hệt như những gì Lâm Tam Thiên đã làm bảy năm trước, anh lập tức hoài nghi mình đã đến một không gian song song.
Nhưng anh nhanh chóng bác bỏ giả thuyết về không gian song song.
Vì anh để ý thấy có thứ gì đó giống như xích sắt quấn quanh mắt cá chân của Lam, sợi xích màu nâu rỉ sét tôn lên mắt cá chân trắng lạnh của y hơn, thỉnh thoảng còn phát ra âm thanh chói tai theo chuyển động của Lam.
Còn làn da lộ ra ngoài của Lam có thể lờ mờ thấy những vết bầm tím và vết thương sâu hoặc nông, hệt như vừa bị hành hạ dã man.
Lâm Tam Thiên nhíu chặt mày, trái tim nhói lên.
Ngay khi tinh thần của anh chấn động, Lam trong gương đột nhiên giương mi mắt lên, lẳng lặng chăm chú nhìn anh.
Ngắm mình trong gương là điều bình thường, nhưng giờ phút này lại đầy kịch tính.
Lâm Tam Thiên bị y nhìn chằm chằm đến mức không thể cử động, thậm chí ngay cả suy nghĩ cũng ngừng lại.
Lam giống như mỉm cười, cầm lấy cây son thoa môi mình thành màu xanh trước gương: "Đẹp không?"
"! Hả.
"
Lam có thể thấy anh sao? Vậy vừa nãy Lam chỉ giả vờ như không biết!
Chỉ trong nháy mắt, Lâm Tam Thiên dường như đã biến trở lại thành cậu bé trong tủ quần áo mười lăm năm trước, không thể phát ra âm thanh dưới ánh nhìn của đối phương.
"Thầy Lâm, trông tớ có đẹp không?"
Lâm Tam Thiên còn chưa kịp phản ứng thì một cảm giác lành lạnh nào đó đã quấn lấy gáy anh, dưới lực kéo mạnh và đột ngột, Lâm Tam Thiên theo quán tính không kịp đề phòng mà đâm sầm vào gương.
Mọi thứ diễn ra trong tích tắc, không có chỗ cho anh giãy giụa.
Lâm Tam Thiên nhắm chặt mắt theo bản năng, nhưng khi anh đập vào gương, tấm kính vốn nên cứng rắn đột nhiên tan chảy, trở nên mềm mại như một chất lỏng trong suốt, bao bọc lấy cơ thể và các giác quan của anh kín đến không kẽ hở, giống như chìm xuống đáy nước.
Có một đôi tay che mắt anh như chơi trốn tìm.
"Suỵt.
" Đó là giọng nói quen thuộc của anh, cũng là giọng nói của chính anh.
Ngón tay che mí mắt rất lạnh, nhiệt độ này và ký ức của anh mười lăm năm trước chồng chéo, dường như đối phương đã vượt qua một đoạn đường dài trong bão tuyết mới tới đây.
"Vào rồi không được mở mắt ra, đây là quy tắc.
" Hơi thở của Lam quấn lấy.
Lông mi Lâm Tam Thiên cọ vào lòng bàn tay của Lam: "Ai đặt ra quy tắc.
"
Có vẻ như cuối cùng anh cũng lấy lại được bình tĩnh.
"Quy tắc tồn tại của tớ.
" Lam nói.
"Cậu là ai?"
"Tam Thiên, cậu biết tớ là ai.
"
Lâm Tam Thiên im lặng một lúc: "Nhưng tớ muốn nghe chính miệng cậu nói cho tớ biết.
"
Có đôi khi anh khá cứng đầu, điều này Lam rõ ràng hơn bất cứ ai.
Vì thế Lam mỉm cười, giọng trầm xuống: "Lam của cậu.
"
Ngay khi nghe được câu trả lời, cơ thể anh khẽ run lên.
Dường như anh đã chờ đợi câu trả lời này rất lâu.
"Sao trên người cậu lại có vết thương?"
"Gặp tai nạn nho nhỏ.
"
Dường như Lam không quan tâm lắm đến vết thương của mình, nhưng sự cố chấp của Lâm Tam Thiên lại tới nữa.
"Tai nạn nhỏ gì?"
"Tai nạn giao thông.
"
Lam chỉ trả lời ngắn gọn nhưng Lâm Tam Thiên đã tìm ra ngọn nguồn sự việc trong nháy mắt.
Trước khi xảy ra vụ nổ tối nay, vì để ngăn chiếc taxi của anh lái vào khu vực xảy ra vụ nổ mà Lam đã tự lao ra rồi bị đụng phải.
Vậy Lam cũng sẽ bị thương!
Lông mi Lâm Tam Thiên càng run hơn, càng gãi lòng bàn tay của Lam ngứa ngáy.
"Có đau không?" Anh hỏi.
"Tạm thời tớ không có dây thần kinh cảm giác đau.
"
"Còn! sợi xích trên chân thì sao?"
"Vì tớ đã phạm sai lầm nên bị phạt.
"
Lâm Tam Thiên im lặng một lúc, anh không hỏi đã mắc lỗi gì.
Anh có linh cảm cả hai không còn nhiều thời gian.
"Tớ có thể cởi trói cho cậu được không?"
"Cậu có thể và cũng chỉ cậu có thể.
" Lam chắc chắn trả lời.
"Hãy nói cho tớ biết phải làm gì.
"
"Cậu sẽ chịu à?"
"Cậu biết tớ sẽ làm.
"
Về điểm này thì họ ngầm hiểu như nhau, Lam dụi cằm vào vai anh.
Lâm Tam Thiên ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc trên người y.
Đó là nước hoa anh chọn cho Lam, nó rất rẻ, chọn ở chợ đêm phố ngầm.
Chọn nó, vì tên nước hoa là: "Blue Dawn".
"Vậy tớ có thể hôn cậu được không?"
Lam nén lại nụ cười, nghiêm túc nói.
Lâm Tam Thiên: "! "
Tuy không nhìn thấy nhưng anh biết mình đỏ mặt, một luồng nhiệt từ ngực anh truyền đến má anh.
"Tam Thiên, tớ có thể hôn cậu không? Tớ cần có sự đồng ý của cậu.
"
Lâm Tam Thiên vô thức liếm đôi môi khô khốc của mình.
"Có thể.
" Anh nói.
Ngón tay che ở trên mắt dời đi, Lam chuyển tới chính diện của anh: "Đừng mở mắt ra, rất nhanh thôi, chỉ một giây là được.
"
Lâm Tam Thiên lại im lặng một chút.
"Không nhanh như vậy cũng không sao.
" Anh nói.
Lam mỉm cười, hơi thở áp tới, môi của y cũng rất lạnh, hơi thở cũng vậy.
Giống như không khí mát lạnh khi mở tủ lạnh vào mùa hè.
Son môi màu xanh thoa từ môi Lam sang môi Lâm Tam Thiên.
Đó là một cái chạm rất nhẹ và dịu dàng, nhưng mùi máu trong miệng anh ngày càng nồng nặc.
Lông mi Lâm Tam Thiên run rẩy, anh không dám mở mắt ra, anh luôn là một đứa trẻ ngoan tuân thủ quy tắc.
Anh không cảm thấy đau, vậy là Lam đang chảy máu ư?
Lâm Tam Thiên tạm thời không có cách nào lấy được đáp án.
"Tam Thiên.
" Hơi thở của Lam hơi thay đổi: "Ở thế giới của cậu chờ tớ.
"
Y chỉ mấp máy môi, Lâm Tam Thiên không nghe rõ y nói gì.
"Cậu tỉnh lại được rồi.
" Lam lại nói.
Lời vừa dứt, cảm giác chạm vào môi đã biến mất.
Lâm Tam Thiên lại nghe thấy tiếng bước chân ướt sũng, còn có âm thanh giống như mặt băng nứt ra, giống như những gì anh nghe thấy trong tủ quần áo vào đêm tuyết rơi đầu mùa mười lăm năm trước.
Cùng lúc đó, tiếng băng nứt nhanh chóng lan rộng.
Lâm Tam Thiên vừa mở mắt ra thì nghe thấy một tiếng "đùng" lớn.
Lúc này cửa sổ phía Nam mở toang, một cơn gió mạnh ập vào nhà, những tia chớp liên tục chiếu sáng căn phòng tối om.
Cánh cửa tủ quần áo không biết từ lúc nào đã mở ra, anh vốn đang ngủ trên giường giờ lại đứng trước tủ quần áo, mặt gương nứt ra vỡ vụn phản chiếu hình ảnh của anh.
Trên mặt đất vương vãi rất nhiều mảnh kính vỡ, anh giẫm lên sàn nhà bằng đôi bàn chân trần, nhưng bàn chân lại không có một chút vết trầy xước.
Có phải mộng du không? Nhưng anh không bao giờ mộng du.
Lâm Tam Thiên đứng ở giữa mảnh kính vỡ, đột nhiên có chút luống cuống tay chân, mặt gương vỡ vụn phản chiếu ra vô số hình ảnh, anh tìm kiếm từng cái một, nhưng trong đó không có "Lam" trong "giấc mơ".
Nhờ ánh sáng của sét, anh nhón chân cẩn thận vòng qua mảnh kính vỡ, tìm công tắc đèn ấn xuống, nhưng đèn cũng không sáng lên.
Hình như là mất điện, chuyện này thường xảy ra ở cô nhi viện, Lâm Tam Thiên cũng dần bình tĩnh lại, tìm đôi dép lê bên giường mang vào, tránh cho bị đứt chân.
Lúc này tiếng gõ cửa cũng vang lên.
"Ai?" Lâm Tam Thiên vô thức căng thẳng thần kinh.
Anh nhìn về phía cửa, thấy một chút ánh nến lọt qua khe cửa.
"Tôi nghe thấy tiếng gì đó đập vỡ trong phòng, giáo sư Lâm, thầy không sao chứ?" Giáo viên trực đêm ở ngoài cửa hỏi.
Buổi tối cô nhi viện có quy định kiểm tra phòng, vừa nãy khi giáo viên kiểm tra phòng trở về đi ngang qua phòng Lâm Tam Thiên thì tình cờ nghe thấy trong phòng có tiếng thủy tinh bị đập vỡ rất lớn nên đã chú ý đến, sau khi động tĩnh biến mất thì gõ cửa xác nhận an toàn của Lâm Tam Thiên.
Lâm Tam Thiên ổn định lại tâm trạng của mình, nói