CHÁT.......Âm thanh chát chúa vang lên, tất cả mọi người trong căn-tin đều bất động nhìn về phía nó. Nhật Hạ cũng bất ngờ khi nhỏ tự đánh chính mình, gương mặt trắng nõn nà đỏ ửng in hằn 5 ngón tay. Hoàng Nhi nhìn nó mếu máo khóc lớn tiếng, nước mắt giàng dụa nhìn thật tội nghiệp. Nếu như nó không phải là người chứng kiến cái cảnh vừa rồi thì có lẽ.....nó cũng sẽ mù quáng tin rằng chính mình đánh nhỏ thật mất. Dương Phong vừa thấy nó ở căn-tin định chạy tới bắt chuyện không ngờ lại nghe được tiếng đánh người không hề nhỏ. Hắn vội vàng chen lấn vào đám đông thì thấy 1 người đang đứng cầm chai nước mặt lạnh băng còn người đang ngồi khóc sướt mướt dưới sàn. Tiếng bàn tàn lao xao vang lên nhanh chóng, đa số mọi người đều chỉ trích nó này nọ. Nhưng Nhật Hạ nào có quan tâm, trước giờ nó luôn là con người vô cảm như vậy mà
- Hạ, cậu.....đánh người sao? - Dương Phong nhanh chóng đỡ Hoàng Nhi dậy trước - cậu không sao chứ?
- Hức....hức......cậu còn hỏi nữa sao? Huhu......Dương Phong, mình.......mình......đau lắm - nhỏ đưa gương mặt đỏ ngắt của mình cho hắn coi. Dương Phong xót xa vết thương rồi quay sang hỏi chuyện nó
- Cậu đánh cậu ấy sao Nhật Hạ? - nó còn chưa trả lời, Hoàng Nhi đã vội nhảy vào
- Không phải cậu ta thì là ai. Cậu nghĩ mình tự đánh mình sao? - Nhật Hạ cười khẩy nhìn nhỏ, đúng thật là muốn 1 tay che trời mà. Nhỏ sợ nếu như nó nói không, Dương Phong sẽ lập tức tin ngay. Vậy thì cái kế hoạch điên rồ vừa rồi sẽ thành công. Được thôi, nó sẽ chiều theo ý Hoàng Nhi
- Hạ, cậu.....xin lỗi người ta đi - Dương Phong miễn cưỡng nói. Hắn tin nếu thật sự nó có lỗi, nó sẽ xin lỗi đàng hoàng, hắn tin là con người mà hắn biết trước giờ là vậy - nếu cậu coi mình là bạn, thì xin lỗi Hoàng Nhi đi
- Xin lỗi nhưng.......tôi đâu có coi cậu là bạn - Nhật Hạ vẫn buông lời nói như tạt gáo nước lạnh vào mặt hắn. Hắn, hắn....hắn tưởng mình thật sự hiểu được nó, sau bao nhiêu lâu như vậy, nhưng thật không ngờ......hắn vẫn cứ như đứng im 1 chỗ, tất cả mọi thứ đều tự do hắn tưởng tượng ra mà thôi. Nhưng điều bất ngờ nhất, hơn cả nỗi thất vọng, là sao hắn lại đau đến như vậy. Chẳng lẽ bao nhiêu cố gắng của hắn trước đây đều không động được đến trái tim đã chai sạn của nó hay sao?
- Cậu......thật sự nghĩ vậy sao? - Dương Phong mắt đã đỏ hoe giọng khàn khàn hỏi
- Đi thôi! - không biết Tiến Dũng ở đâu chui ra chộp lấy tay nó lôi đi. Nhật Hạ lập tức nhận định được tình hình, hất mạnh tay hắn ta ra
- Không cần. Tôi tự đi được - không lẽ ai cũng thật sự nghĩ rằng nó sẽ vì cái tình bạn rẻ tiền này mà suy sụp đến chết sao? Không 1 chút nào, nó không hề đau, 1 chút cũng không có, không có gì phải hụt hẫng, thất vọng cả. Mặc dù nó biết, chỉ cần nói 1 câu, mọi chuyện sẽ lập tức được xóa bỏ. Nhưng nó không muốn, nó thích cái cảm giác bị người ta ghét bỏ thế này. Không bị chú ý, không có bạn, cứ như trước thôi là được rồi......
Nhật Hạ xoay người bỏ đi, để lại đám đông nhốn nháo phía sau, nụ cười ngạo nghễ của Hoàng Nhi và ánh nhìn đau khổ của hắn. Tuy nói thì mạnh miệng như vậy, nhưng từ sau khi về lớp, Nhật Hạ không tài nào tập trung vào bài vở được.....vì những ánh mắt đến rợn người của bạn học. Gì mà độc ác vô tình, đánh người không nương tay, học thì giỏi mà cư xử như kẻ đầu đường xó chợ, đánh người ta đến đỏ mặt mà không chịu xin lỗi, không biết nó có gì hay mà Dương Phong thích nữa. Đó đó, đúng vậy, con người nó lãnh đạm như vậy, độc ác như vậy, đừng có đến gần. Còn sau này nó đoán, hắn sẽ không còn thích nó nữa đâu. Vậy cũng tốt, vậy sẽ bớt người để ý nó hơn. Chỉ có con nhỏ Mỹ Dung là tơm tớp ở bên cạnh không ngớt lời
- Sao cậu nói nhiều thế? Không ghét tôi hả? - đến nỗi tan học rồi mà nhỏ cũng cố gắng nói cho bằng được
- Sao lại phải ghét cậu chứ? - Mỹ Dung cao giọng - tuy người khác không biết, và cả cái tên óc chó tự cho là thích cậu kia không biết, nhưng mình thì biết cậu không làm những chuyện như vậy. Cậu tưởng mình bị mù chắc? - nhỏ nheo nheo mắt nói đầy tự tin
Nhật Hạ hừ lạnh rồi đi bộ về như thường ngày. Nhưng nó lại phát hiện, phát hiện tất cả những gì nó cảm nhận trong lòng, chỉ là lời nói dối, tất cả là nói dối. Vì bây giờ, không có tiếng bàn tán, không có ai nhìn nó chằm chằm hết nhưng nó vẫn cảm thấy rối bời. Cái cảm giác không ra cái thể thống gì là đây. Bao lâu rồi nó chưa có bị như vậy. Tại sao? Và tại sao? Nó tự hỏi như vậy, nó tự hỏi mình vô vàn câu hỏi trên đường về nhà. Vì bây giờ thật sự......Dương Phong không còn đi cạnh nó nữa.....
- Cháu chào cô ạ - Dương Phong kéo ghế ngồi đối diện nó
- Ờ, ăn đi cho nóng Phong - mẹ nó cũng nhận được cái không khí ám mụi mấy ngày nay xoay xung quanh 2 đứa rồi. Nhật Hạ thì vẫn nhàn nhạ ăn sáng, còn hắn thì cứ lơ ngơ ở đâu đâu. Làm gì cũng gây chuyện, tuyệt nhiên không ai nói với ai câu nào
- Con đi học đây - đến nỗi khi Nhật Hạ đã đi học, hắn vẫn ngồi ăn sáng mà không chạy theo nó như bình thường. Hắn đoán đây là giai đoạn rạn nứt tình cảm giữa 2 bọn họ, mà thật ra là chỉ có mình hắn tổn thương, nó vẫn bình thường đấy thôi
Trong khi 2 người đang đối xử không được bình thường