Ngoài trời mưa lắc rắc......Bà lão chăm chú quan sát động thái của hắn và của cô gái trẻ mặc đồng phục học sinh đang ngồi đọc sách ở đằng kia. Rõ ràng đồng phục giống nhau, chắc là cùng trường, có khi cùng lớp luôn ấy chứ. Mà sao khoảng cách lại xa như vậy, giống như 2 người từ 2 thái cực. 1 người ấm nóng lạ thường, còn 1 người như tảng băng di động. Dương Phong rõ ràng rất để ý người con gái kia, hơn nữa thái độ lúng túng có chút tội tội nhút nhát làm bà lão nở nụ cười gian
- Cháu thích bé gái kia hả? - bà lại huých tay hắn đang thẫn thơ ở kia
- Dạ.....?? À dạ......nhưng mà......dạo này quan hệ của bọn cháu không được tốt cho lắm ạ - hắn cười buồn
- Mối tình đầu hả?
- Dạ - hắn thở dài thườn thượt nhìn bà lão
- Cô gái đó cũng thật là có khí chất nha. Lạnh lùng mà không thô thiển, là kiểu cứng rắn mạnh mẽ
- Vâng ạ
- Nhưng dù thế nào......cháu cũng không được lơ đễnh công việc đâu đấy - bà lão hằn giọng cảnh cáo
- Vâng ạaaaaaaaa - hắn kéo dài tiếng nũng nịu
9h......trời đã ngớt mưa, chỉ còn những giọt nước tách tách trên mái hiên nhỏ xuống đất. Tiệm bánh đóng cửa. 2 đứa tụi nó lại đi về cùng nhau. Thời tiết đã lạnh mà hắn thấy nó ăn mặc có vẻ phong phanh, làm sao mà chỉ khoát 1 chiếc áo mỏng dính như vậy chứ. Dương Phong cởi áo khoát ngoài ra định khoát cho nó, chiếc áo lơ lửng giữa không trung. Hắn không đủ can đảm, lại sợ, sợ......Nhật Hạ tròn mắt nhìn hắn ngại ngùng quay sang chỗ khác, hắn siết chặt dây cặp đi lên ngang hàng với nó. Nhật Hạ cởi áo khoát ra đưa cho hắn
- Tôi không cần. Cảm ơn - không hiểu tại sao trong cái thời tiết lạnh lẽo, mà nó lại thấy ấm lạ thường khi đi cạnh hắn sau nhiều ngày như vậy
- Không được. Cậu ăn mặc phong phanh thế này bị cảm đấy - hắn lại đưa áo cho nó. Bất giác bàn tay hắn chạm nhẹ vào làn da lạnh buốt đó. Dương Phong giật mình rụt tay lại, hắn tưởng như mình đang chạm vào nước đá ấy chứ - Sao cậu......cậu lạnh quá vậy?
- Đó là nhiệt độ bình thường của cơ thể tôi mà - nó nhàn nhạt nói
- À không.......nhưng mà.....lạnh thật...... - hắn nhìn nó xót xa. Cơ thể lạnh như vậy, chẳng trách trái tim cũng lạnh theo
- Mặc kệ tôi đi. Cậu quan tâm làm cái gì - nó chau mày đi trước. Nó đã lạnh lùng như vậy, đã từ chối làm bạn với hắn, tại sao cứ phải quan tâm nó làm gì, nó không thích cái cảm giác hiện giờ của mình chút nào, không tốt
Dương Phong có chút tức giận trong lòng, nó cứ giống như con nhím, thấy người khác quan tâm 1 chút là lại xù hết gai nhọn lên. Tại sao sống mà cứ phải mệt mỏi như vậy chứ? Hắn bùng phát đột nhiên đi tới nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của nó kéo đi. Bàn tay hắn thật là ấm áp lạ thường, hoàn toàn khác với cái nước da lạnh như băng của nó. Bàn tay Nhật Hạ liền cảm nhận được hơi ấm đó, vô cùng thoải mái, dễ chịu, đến nỗi nó đã từng có suy nghĩ, nó muốn cứ để im thế này mãi. Nhưng hành động lại trái với suy nghĩ, nó vùng vằng hất tay hắn ra, nhưng Dương Phong cứ kiên trì siết chặt tay nó không buông
- Buông ra - Nhật Hạ chau mày nói
- Không buông. Để thế này đi, đến khi về nhà, tay cậu lạnh lắm rồi
- Bị điên sao? Tay tôi lạnh thì liên quan gì đến cậu chứ?
- Nếu tay cậu lạnh......tim tôi sẽ đau..... - Nhật Hạ ngạc nhiên nhìn hắn, sao đột nhiên làm cái vẻ mặt nghiêm túc đó mà nói những lời này chứ? Chẳng hợp với tính cách của hắn chút nào. Nhật Hạ thôi không vùng vằng nữa, nhưng nó vẫn phải hỏi
- Đã nói không phải làm bạn, sao cậu cứ phải quan tâm làm gì?
- MÌNH CŨNG ĐANG THẮC MẮC ĐÂY NÀY, RỐT CUỘC TẠI SAO BIẾT CẬU LÀM SAI, BIẾT CẬU ĐỐI XỦ VÔ CÙNG TỆ VỚI MÌNH, NHƯNG MÌNH KHÔNG THỂ NÀO BỎ MẶC CẬU ĐƯỢC, không thể làm ngơ được. Không những vậy, còn để ý nhiều hơn, mình cũng không thích cậu ở cạnh Tiến Dũng nữa - nó lại ngẩn ngơ 1 lúc vì hắn nữa. Tự nhiên tên này cư xử thật lạ lùng, rõ ràng nó đã muốn cách xa hắn, nhưng hắn lại càng đến gần nó hơn. Cứ như nam châm vậy, hít mãi không thể tách rời
- Hừ, tôi ở cạnh cậu ta thì sao?
- Thì tôi sẽ ghen đấy - nó cũng mường tượng định nghĩa được cái cảm xúc mà hắn đang có rồi nhưng không ngờ hắn lại nói thẳng ra như thế, vậy mà nó tưởng hắn sẽ lắp bắp ngại ngùng xấu hổ, rồi đỏ mặt chứ
- Nếu tôi nói tôi thật sự đánh cái cậu Hoàng Nhi đó thì sao?
Mặc dù miễn cưỡng, nhưng nó cũng vẫn muốn thử lại 1 lần nữa. Thử lại coi, hắn có đang thật sự kiên định không, hay chỉ là cảm xúc bồng bột nhất thời thôi
- Cho dù như vậy.....tôi vẫn không thể ngăn mình quan tâm đến cậu được
Lời nói vừa trôi tuột ra khỏi miệng, Nhật Hạ lại nhoẻn miệng cười nhạt. Thì ra là vậy, hắn chính là cái bã kẹo cao su ngu ngốc nhất trên đời mà nó từng gặp, thích 1 đứa xấu xa như nó, không hợp với bản tính hiền lành lương thiện của hắn chút nào. Nhưng không hiểu sao, Nhật Hạ vẫn không từ chối hắn, không thể gỡ hắn ra khỏi cuộc sống của nó được, cho dù nó có lạnh lùng mạnh mẽ đến thế nào. Hơn nữa, còn có xu hướng nuông chiều hắn nữa, là sao nhỉ? Nếu người hắn thích không phải là nó mà là 1 đứa con gái xấu xa nào khác, không lẽ hắn cũng sẽ mù quáng nghe lời theo sao? Nó không biết tên này thích nó cỡ nào nhưng mà......nó có chút tò mò thứ tình cảm quái dị này rồi......
- Cậu cứ như vậy......không sợ người khác chê cười cậu sao?
- Vậy thì sao chứ? Mình đã quen rồi, bây giờ có nói gì cũng không sao
- Họ nói tôi là đứa con gái xấu xa bám riết lấy cậu, rồi đánh người, rồi ra vẻ học giỏi, rồi lại mặt dày bám lấy Tiến Dũng
- Vậy thì mình cũng là 1 thằng xấu xa rồi......vì mình đã thích đứa con gái xấu xa đó,