Về nhà tối qua, hắn đã thú tội với mẹ nó, kể hết mọi chuyện rồi mặt lại buồn hiu. Mặc dù nó có nói với mẹ là không sao rồi nhưng mà hắn vẫn thút thít như con nít. Nản quá nó lại lên lầu học bài, để lại 1 mình hắn dằn vặt với lương tâm. Sáng hôm sau vừa mở mắt đã thấy hắn ríu rít nhắc lại chuyện xin lỗi, còn tận tâm hầu hạ nó nữa chứ. Bởi vì việc đó chẳng liên quan gì tới việc học nên......nó không phản đối
- Yo, mày làm gì mà xách cặp cho nhỏ đó như người hầu thế? Quen thiệt hả? - 1 thằng đầu đỏ đến huých tay hắn rồi xoa xoa cằm nhìn nó đầy tà mị - Nhan sắc cũng bình thường, hợp với mày đấy thằng nhà huê
- Hehe..... - hắn cười gãi đầu mà như miễn cưỡng. Nhật Hạ mỗi lần gặp tụi này lại có 1 phen phải suy nghĩ. Bị nói móc đến khó nghe như vậy mà hắn vẫn chẳng thấy khó chịu gì, lại còn chơi chung với tụi nó nữa chứ. Đúng là cái tên rẻ tiền. Nhật Hạ giật cặp từ tay hắn rồi bước đi lạnh lùng lên lớp. Tất cả những hành động đó đều không qua khỏi mắt Tiến Dũng
Lúc mới gặp hắn, nó cứ nghĩ hắn là tên nhà quê mới lên, tuy có chút khù khù khờ khờ, đôi lúc lại chập mạch lên cơn điên dại hay tự kỷ 1 mình nhưng bản tính cũng không phải xấu, hiền lành, yếu đuối, hay cười lại hay khóc. Nhưng hắn lại chơi với cái bọn không ra gì này, điều này làm nó nghi ngờ, không biết đâu mới là bộ mặt thật của hắn. Phải chăng hắn chơi với bọn này chỉ để lấy cái tiếng, để cho bạn học kinh nể hắn, hay để ra oai. Tóm lại, bây giờ chuyện của hắn, nó chẳng còn quan tâm nữa, 1 tên nhu nhược đáng khinh bỉ
- Ủa? Cậu đi theo mình sao? - Dương Phong hớn hở nói với nó, đường về nhà ở đằng kia, sao nãy giờ nó cứ đi theo tụi hắn thế
- Đừng có tưởng bở, đây chỉ là đường của tôi đi học thêm thôi - nó lạnh nhạt thờ ơ nói. Tên Linh là tên có cái mặt hách dịch đeo khuyên tai hình đầu sọ kè kè bên nó thích thú
- Bạn ơi, đi làm vài ván với tụi này không? - Nhật Hạ nhìn chòng chọc vào mắt hắn ta giọng đều đều
- Xin lỗi, nhưng tôi không có hứng thú - tên Linh ngẩn ngơ 1 chút rồi cười khanh khách
- Tốt, tốt lắm. Mình thích kiểu con gái thế này đấy. Cậu có muốn làm bạn gái tôi không? Yên tâm đi tôi sẽ bao cậu ăn thoải mái - Linh khoát vai nó. Dương Phong thấy vậy thì mặt mày sa sầm, siết chặt nắm tay lôi hắn ta ra
- Cậu ấy không thích mà, mày đừng làm như vậy - lần đầu tiên, lần đầu tiên hắn dám đứng lên cãi lại đám bạn của hắn
- Thằng ranh con rách việc - bị quấy nhiễu thì Linh điên lên, tặng cho hắn 1 cú đấm. Bốp......khóe miệng hắn rỉ máu - tao làm gì là chuyện của tao. Bộ mày thích nó hay sao?
- Đúng vậy, tao thích cậu ấy - hắn loạng choạng đứng dậy thấy thảm
- Mày.....đừng có xen vào chuyện của tao nữa, nếu không thì đừng trách..... - Linh trừng mắt chỉ thẳng tay vào mặt hắn
- Ừm......biết.....biết rồi...... - Dương Phong chợt chựng lại, hắn cúi đầu lí nhí. Bọn kia nhếch môi, không biết tự bao giờ nó đã mất dạng rồi. Thì tới ngã rẽ chỗ học thêm, đương nhiên nó phải cua thôi
9h tối, Nhật Hạ căn nhà nhỏ nhắn im ắng, nó nhẹ nhàng đi lên lầu, tắm rửa rồi ngồi vào bàn học đến 11h. Cộc.....cộc.....nó nghe thấy có tiếng gõ cửa, rồi sau đó là những tiếng thút thít, khỏi hỏi nó cũng biết đó là tên nào rồi. Đàn ông con trai gì mà dễ khóc dễ sợ, hơn nữa tối như vậy, có chuyện gì mà khóc lóc chứ? Nhật Hạ mở cửa, mặt lạnh nhìn hắn
- Hức.....hức......mình.....hic.....mình gặp ác mộng......tại mình thấy.....hức.....đèn phòng cậu còn sáng nên......cậu có thể cho mình......hức.....ngồi 1 chút được không? - hắn cúi gương mặt đầy nước của mình, tay ôm cái gối mặc bộ đồ ngủ hình 5 anh em siêu nhân. Thời buổi bây giờ còn có người mang đồ này sao trời. Dương Phong nuốt nước bọt, hắn thấy nó vẫn chần chừ không động tĩnh thì vội vàng lên tiếng - MÌNH.....mình sẽ ngồi im, sẽ không làm phiền cậu đâu, cậu yên tâm, sẽ không ảnh hưởng gì tới việc học của cậu đâu mà. MÌNH HỨA, có bóng đèn làm chứng - hắn chấm nước miếng lên tay rồi đưa lên trời, chớp chớp mắt nhìn nó
- Được rồi - Nhật Hạ thở hắt ra rồi mở rộng cửa cho hắn vào
Và đúng như hắn đã hứa, hắn ngồi im thin thít chỉ ngồi ngắm nó mà thôi. Điều đó vốn nó chẳng quan tâm, nhưng không hiểu sao lại không thể tập trung được vào bài vở gì sất. Dương Phong mặc dù bị mắc chứng tăng động, nhưng nếu là vì nó, hắn được nhiên có thể chịu được. Chỉ cần được ngồi ngắm nó như thế này, hắn đã vui lắm rồi. Dương Phong chống cằm mỉm cười nhìn nó. Cuối cùng Nhật Hạ chịu không nổi nữa thì buông bút, nó đứng dậy sắp xếp sách vở rồi leo lên giường ngủ
- Tôi chuẩn bị đi ngủ, cậu về phòng đi - Dương Phong giương mắt tiếc nuối nhìn nó
- Nhưng mình sợ......mình sợ qua kia 1 mình, mình......sẽ lại gặp ác mộng nữa...... - hắn lí nhí
- Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi......
- Hay là......cậu cho mình ngủ ở dưới đất cũng được......mình sẽ không làm phiền cậu đâu mà...... - hắn giở giọng mềm yếu năn nỉ. Hắn cũng biết yêu cầu này hơi quá đối với nó nên cũng không dám nói gì nhiều nữa
- Vậy thì.....sàn nhà đang chờ cậu đấy
- Thật á? - Dương Phong mừng rỡ ra mặt, vội vội vàng vàng chạy sang phòng ôm hết mền gối sang phòng nó trải xuống sàn. Nhật Hạ đứng dậy chuẩn bị chờ tắt đèn - Ơ, sao cậu đứng đó? - hắn ngạc nhiên hỏi nó
- Đợi cậu ổn định rồi thì tôi tắt đèn
- Cậu......cậu còn nhớ sao? - nó vẫn còn nhớ hắn bị mắc chứng quáng gà sao?
- Nếu không cậu lại làm tôi bị thương nữa thì sao
- Ồ.....ừm...... - hắn ngoan ngoan nằm im như con mèo con, đắp chăn ngang ngực. Bụp.....bóng tối lại bao trùm lên hắn, nhưng lần này hắn không cảm thấy sợ hãi, hắn có thể nghe được tiếng bước chân và tiếng đắp chăn của nó, điều đó làm hắn cảm thấy rất an toàn - Hạ này...... - hắn nhỏ tiếng gọi nó, mặc dù không biết là nó đã ngủ hay chưa nhưng hắn vẫn nói - mình.....thích