- Yên tâm đi, thằng đó chỉ là tên sai vặt của tụi này mà thôi. Nếu muốn, cậu cũng có thể sai khiến nó, bất kì việc gì.....giống như sai 1 con chó vậy - cả bọn cười như người điên khi nghe câu nói quen thuộc của đại ca đó. Giống như.....hắn ta đang khoe khoang quyền lực của mình vậy, 1 người có tất cả, còn 1 người thì chẳng có gì. Không hiểu sao Nhật Hạ thấy chán ghét cái không khí ô nhiễm này, có thể nếu nó ngồi đây lâu hơn nữa, nó sẽ bị nhảy mũi mất - Ơ.....đi đâu thế? - Tiến Dũng ngừng cười khi thấy nó cầm cặp đứng dậy khi mà món ăn chưa ra
- Tôi đi về - nó lạnh nhạt buông 1 câu. Cuộc chơi đang vui mà nó lại tự động bỏ về lại Tiến Dũng tức giận
- ĐỨNG LẠI.....không có sự cho phép của tôi, sao cậu dám về hả? - Tiến Dũng đứng dậy hét lên trợn mắt. Và lần này cũng vậy, Nhật Hạ vẫn không thèm quay lại nhìn hắn ta dù chỉ là 1 cái
- Cậu vẫn còn tưởng mình là vua sao? Xin lỗi nhưng tôi không phải là 1 trong những con chó của cậu. Chỉ có những con chó mới sai khiến chó thôi - nói xong nó lạnh lùng bỏ đi
- AAAAAAAA...... - tên Linh ôm chân rên rỉ. Lúc nãy chỉ định chắn chân để nó vấp ngã, pha trò 1 chút làm loãng cái không khí căng thẳng này, không ngờ lại bị nó cố ý giẫm lên chà đạp. Tức giận vì bị khinh bỉ, càng tức hơn khi thấy cái bọn vô dụng này. Đúng lúc này thì Dương Phong bưng đồ ăn ra. Tiến Dũng đột nhiên hất đổ tất cả xuống bàn. Dương Phong ngạc nhiên 1 lúc, hắn ngước mắt xung quanh thì không thấy nó ở đâu nữa
1 lũ điên. Đó là kết luận ngày hôm nay của nó về bọn bạn hắn, và cả hắn nữa. Không lẽ hắn thật sự không biết mình bị đối xử khinh miệt như thế, nếu biết mà vẫn làm vậy, chứng tỏ hắn thật sự là 1 tên hèn, còn nếu không biết, thì hắn thật sự là 1 tên đần. Dương Phong ngập ngừng đứng trước cửa phòng nó. Hắn muốn gõ cửa, muốn hỏi làm sao mà nó lại đột nhiên bỏ về. Nhưng lại không đủ can đảm, lỡ như trong lúc hắn đi, tụi kia làm gì nó thì sao? Hắn không dám tưởng tượng tiếp nữa, nghĩ thế nào Dương Phong lại quay trở về phòng mình
Nhật Hạ không hiểu tại sao mình phải tham gia vào cuộc chơi vô bổ của cái bọn người không ra người, chó không ra chó kia. Lại càng khó chịu khi phải sống chung nhà với 1 cái tên 2 mặt thế này. Nhưng mà tại sao nó lại phải để tâm đến chuyện của hắn chứ? Chẳng có gì phải bực mình cả. Chẳng có gì
Từ sau đợt đi chơi không mấy hay ho đó, Tiến Dũng cũng chẳng buồn quan tâm đến nó nữa, và nó đương nhiên cũng chẳng có lý do gì để mà phải thắc mắc tiếc nuối. Cứ như lúc trước đi là được rồi. Và hắn cũng có vẻ kì lạ, cũng không dám bắt chuyện với nó, chỉ dám ngước nhìn nó với đôi mắt buồn buồn thôi. Và nó cũng chẳng quan tâm cho lắm
Đang ghi bài thì không biết luồng gió nào thổi rất nhiều học sinh uồn chạy ra hành lang, cả lớp nó cũng nháo nhào lên dòm qua cửa sổ để ngó xuống sân trường. Nhật Hạ chẳng mấy để tâm, nó vẫn đang bận tính toán cái bài khó nhằn này. Mỹ Dung ngồi cạnh nó cũng lon ton chạy ra coi thử, mắt chữ O miệng chữ A nhỏ chạy tới lay lay tay nó
- Này này, đánh nhau, là đánh nhau đấy!
Thời điểm hiện tại thì tất cả tiết giảng bị đình trệ, giáo viên tập trung xuống sân để can thiệp. Không biết là xui xẻo hay sao mà nhỏ Dung lôi nó đi xuống luôn. Mặc dù nó nói có thể bị bắt kiểm điểm nhưng nhỏ vẫn cứng đầu, nhiều học sinh như vậy, chẳng ai dám bắt có 2 đứa đâu
Trong khi Mỹ Dung chạy lại chen lấn vào đám đông thì nó chỉ khoanh tay đứng từ xa nhìn. Nó có thể thấy vài tên quen thuộc trong nhóm bạn của hắn. Thở phì phèo chen ra, Mỹ Dung lại chạy hồng hộc về phía nó chống nạnh nói
- Này......hộc......là nhóm thằng Dũng đánh nội bộ đấy! Hộc......hộc......hình như cả bọn đang hội đồng đứa nào đó.....nghe nói......hộc.....hình như là......tên Phong nào đó......mình không biết nó......cậu biết không Hạ? - Phong? Nếu là Phong thì đương nhiên là nó biết rồi, hơn nữa quen là đằng khác
- Biết...... - chỉ 1 từ thôi mà nhỏ Dung mở to mắt nhìn nó
- Thật sao? Vậy mà......vậy chứ cậu không ra xem hả? Can đi chứ?
- Tại sao tôi phải làm vậy? Chuyện đó thì đâu liên quan gì tới tôi chứ?
- Nghe nói là bị giằng mặt ghê gớm lắm, có khi đánh đến nhập viện luôn ấy chứ!
Nhật Hạ bỏ ngoài tai lời của Dung nói rồi đi thẳng vào lớp. Nhưng đi được vài bước rồi, cái con người yếu đuối của nó lại quay về. Sao nó lại không thể cứ làm ngơ được chứ? Và thậm chí nếu bây giờ nó có ngồi vào bàn học, cũng không thể nhấc nổi cây bút nữa. Bởi vậy nó mới ghét cái bản tính yếu đuối nó luôn chôn chặt thật sâu trong lòng. Bọn người họ đã không quan tâm đến mình, tại sao mình phải can dự vào chuyện của họ chứ, thật không tài nào hiểu được cái xã hội này. Nhưng bây giờ, nếu cứ thế này, nó sẽ bức bối mà chết mất. Nhật Hạ đang đấu tranh tư tưởng vô cùng dữ dội. 1 mặt nó không muốn can dự vào chuyện này, 1 mặt lại không thể nào làm ngơ khi mà biết người tham gia là người nó quen
Nhật Hạ thở hắt ra khó chịu. Nó mím môi xoay người, đi lại về phía đám đông. Không khó để cái thân hình bé xíu của nó chen vào. Thầy cô đang dùng hết sức ngăn chặn tụi kia nhưng tụi nó mạnh quá, đẩy hết mấy ông già ra, còn hắn thì mắt cũng long lên sòng sọc dường như chẳng còn sợ bất cứ thứ gì nữa. Nó tự hỏi có chuyện gì xảy ra với hắn thế, sao lại nổi giận đến nỗi đánh lại tụi kia. Nó vừa nhìn là biết hắn cũng chẳng thể nào địch lại, vậy mà còn ngoan cố nữa. Và 1 lần nữa, Nhật Hạ lại hít thở sâu, đã vào tận đây rồi, nếu không làm gì thì có phải uổng công uổng sức không. Không chần chừ là lâu, Nhật Hạ chộp lấy cánh