Cố Lang ngồi bật dậy, lạnh giọng nói: “Nói hươu nói vượn!”
“Ta không có nói bậy,” Ngô Thất cãi, “Nếu không làm sao ta lại biết Mộ Dung chứ?”
Cố Lang nghĩ có lẽ trong lúc ngủ mơ mình đã thật sự gọi tên Mộ Dung, nhưng thở dốc cái gì kia…… tuyệt đối không khả năng.
Ngô Thất thấy y im lặng thì lại nói tiếp: “Cố huynh đệ, không ngờ ngày thường ngươi tính tình lãnh đạm mà khi thở lại nóng bỏng như vậy……”
Cố Lang quăng tới một cái gối.
Ngô Thất chụp lấy gối ôm vào ngực, mỉm cười nhìn y.
Cố Lang kéo chăn lên đầu nằm ngủ, không thèm để ý đến hắn.
Cũng không biết có phải vì bị Ngô Thất khuấy động tâm sự trong lòng hay không mà đêm nay Cố Lang quả thật mơ thấy Mộ Dung Diễn.
Trong mơ, người kia đưa lưng về phía y, lẻ loi bước đi trong mưa bụi, bóng dáng mơ hồ không rõ.
Cố Lang nhẹ giọng gọi hắn, nhưng thanh âm tựa như chìm vào trong mưa bụi, Mộ Dung Diễn không quay đầu lại.
Ngươi muốn đi đâu?
Cố Lang theo sau hắn, lại đoán không được hắn đang nghĩ gì. Y nhìn không thấu hắn. Người kia luôn mang dáng vẻ lỗ mãng phóng đãng, cứ như cái gì cũng không để trong lòng. Nhưng y vẫn còn nhớ nửa năm trước, khi thiết kỵ quân Bắc Kỳ trêи đường tông phải bách tính Đại Diên còn tùy ý cợt nhả, trong mắt Mộ Dung Diễn bỗng nhiên nổi lên sát khí cuồng bạo. Ánh mắt ngoan lệ kia làm cho Cố Lang bất chợt nhớ tới dã thú bị nhốt trong lồng.
Mộ Dung Diễn đi một lát rồi ngừng lại.
Cố Lang nhìn hắn, muốn đưa tay chạm vào hắn thì hắn đột ngột xoay người lại.
Hắn đang cười như thường ngày, mặt mày hớn hở, tựa hồ chỉ tích tắc sau sẽ gọi một tiếng “phu nhân”.
Nhưng trêи bụng hắn lại rịn ra máu tươi, từng mảng từng mảng đỏ đến chói mắt.
“Mộ Dung!” Cố Lang bỗng nhiên bừng tỉnh, ngồi trêи giường thở hổn hển.
Ngô Thất đã dậy, đang mặc quần áo thì nghe y gọi to, nhưng hắn không cười y mà vội vàng đi đến bên giường, đưa tay lau mồ hôi trêи trán y, đau lòng nói: “Sao lại ra nhiều mồ hôi như vậy?