Cố Lang vốn đã quên Mộ Dung Diễn còn thiếu y năm lượng bạc. Mấy tháng trước Mộ Dung Diễn nói muốn mời y uống rượu nên kéo y đến tửu lâu. Nhưng uống rượu xong Mộ Dung Diễn lại phát hiện mình quên mang tiền.
Hắn tiện tay sờ eo Cố Lang, móc ra năm lượng bạc từ bên hông y, không biết xấu hổ nói: “Tiền của ta chính là tiền của ngươi, tiền của ngươi……”
Cố Lang giương mắt trừng hắn, hắn vội vàng nói: “Vẫn là tiền của ngươi, ngày mai ta sẽ trả lại ngươi.”
Nhưng ngày hôm sau hắn lại quên trả, Cố Lang cũng không để bụng. Nhưng giờ Cố Lang muốn hắn ở đây, muốn hắn tự tay đem bạc tới.
Tôn Phóng ngủ đến nửa đêm thì bị Mộ Dung Diễn lay tỉnh.
Hắn kinh hãi bật dậy, thấy Mộ Dung Diễn thì dụi đôi mắt nhập nhèm gọi: “Đại đương gia?”
Mộ Dung Diễn đưa hắn năm lượng bạc rồi nói: “Ngày mai ngươi cầm tới cho Cố Lang, nói là ta báo mộng nhờ ngươi trả lại.”
Tôn Phóng chẳng hiểu ra làm sao, “Cố hộ vệ thiếu tiền à? Y thiếu tiền ngươi liền cho năm lượng? Sòng bạc nghèo như vậy sao?”
“Không phải,” Mộ Dung Diễn cũng chẳng biết giải thích với hắn thế nào, “Dù sao ngươi cứ đưa cho y là được rồi.”
Tôn Phóng: “Ờ.”
“Còn nữa,” Mộ Dung Diễn hỏi, “Cô nương ở viện kế bên là ai?”
Tôn Phóng cả người đều bừng tỉnh, “Ta điều tra rồi, là con gái Từ Chi Nghiêm, Từ Kính Nhi.”
“Con gái Từ Chi Nghiêm?” Mộ Dung Diễn kỳ quái nói, “Sao nàng lại ở đây? Từ Chi Nghiêm vì tìm nàng mà sắp lật ngược kinh thành rồi.”
Tôn Phóng: “Nàng nhảy sông, được ta cứu lên.”
Mộ Dung Diễn: “Vì sao nàng muốn nhảy sông?”
Tôn Phóng: “Cao Thừa muốn cưới nàng nhưng nàng không bằng lòng.”
Mộ Dung Diễn: “…… Tính cách cũng thật mạnh mẽ.”
“Đại đương gia,” Tôn Phóng hỏi, “Giờ làm sao đây? Phải đưa nàng về sao?”
Mộ Dung Diễn trầm ngâm nửa ngày mới nói: “Cao Thừa tính tình vội vàng nóng nảy, cứ treo hắn mấy ngày rồi hãy để Từ Kính Nhi về.”
Tôn Phóng ngập ngừng, “Đưa về rồi nàng phải gả cho Cao Thừa sao?”
Mộ Dung Diễn cười nhìn hắn, “Thế nào, ngươi không nỡ à?”
“Không phải!” Tôn Phóng vội vàng nói, “Ta…… Ta chỉ sợ nàng lại nhảy sông thôi!”
Mộ Dung Diễn mở cửa đi ra ngoài, “Yên tâm đi, cha nàng rất thương nàng, sẽ không ép buộc nàng đâu.”
*
Hôm sau Tôn Phóng chưa đi tìm Cố Lang thì Cố Lang đã tự tới.
Y nói đến thăm cá.
Tôn Phóng kϊƈɦ động nói, “Ngươi lâu vậy không đến, bọn nó đều nhớ ngươi ăn không vào!”
Nhưng đến ao cá xem