Cố Lang lại đứng lẻ loi trêи đài hành hình máu me đầm đìa. Ánh trăng nhạt nhòa, máu đỏ tràn qua mũi chân, lạnh đến thấu xương.
Lại nằm mơ……
Y nhìn sắc đỏ choáng ngợp, biết rõ chỉ là mộng ảo nhưng trong lòng vẫn không ngăn được nỗi sợ hãi đang dâng lên.
Tỉnh lại, mau tỉnh lại……
Thân nhân của y cuối cùng chỉ để lại cho y từng vũng máu trong bóng đêm. Mười một năm qua vẫn luôn hoảng hốt khiến y cực kỳ sợ nhìn thấy máu trong đêm.
Lần trước thấy máu té xỉu là khi Mộ Dung Diễn hơn nửa đêm còn lôi kéo y lên nóc nhà ngắm trăng, nói lúc trăng tròn thì đáy mắt là trong trẻo nhất, nhất định bắt Cố Lang nhìn vào mắt hắn.
Cố Lang bị hắn quấn lấy không còn cách nào, đành phải xích lại gần để xem.
“Xa quá,” Mộ Dung Diễn nói, “Phải gần hơn chút mới thấy rõ được chứ.”
Cố Lang đành phải xích lại gần hơn, cơ hồ chạm đến hơi thở giữa răng môi Mộ Dung Diễn.
“Thấy rõ chưa?” Mộ Dung Diễn nhẹ giọng hỏi.
Cố Lang gật đầu qua loa.
Mộ Dung Diễn: “Thấy gì cơ?”
“Không có……” Cố Lang vừa mới mở miệng thì Mộ Dung Diễn bất chợt nghiêng người hôn y.
Hơi thở lượn lờ trêи chop mũi đột nhiên xâm nhập vào răng môi, Cố Lang nhất thời có chút thất thần, sau đó cắn rách môi dưới của Mộ Dung Diễn.
“A…… Đau……” Mộ Dung Diễn ɭϊếʍ máu trêи môi, cứ tưởng một khắc sau sẽ bị Cố Lang đạp xuống nóc nhà nhưng lại thấy sắc mặt người đối diện có vẻ kỳ lạ.
“Sao vậy?” Mộ Dung Diễn còn chưa nói xong thì thân thể Cố Lang đã nhũn ra, ngã vào lòng hắn.
Mộ Dung Diễn: “……” Hôn một cái đã ngất rồi sao?!
Sau đó không rõ Mộ Dung Diễn làm sao biết được, không dám tiếp tục để y thấy máu ban đêm, máu mũi cũng không dám chảy trước mặt y.
“Cố Lang……”
Mộ…… Mộ Dung?
Y đột nhiên nghe thấy Mộ Dung Diễn gọi khẽ: “Cố Lang, tỉnh lại…… Cố Lang……”
“Mộ Dung……”
Cố Lang lấy lại tinh thần sau lúc hoảng sợ, chậm rãi mở mắt ra thì thấy Ngô Thất ngồi bên giường y, mừng rỡ nói: “Cố huynh đệ, ngươi không sao chứ?”
Vẫn là tiếng nói khàn khàn như trước.
Cố Lang sững sờ nhìn chằm chằm mặt Ngô Thất hồi lâu, sau đó đưa tay kéo da mặt hắn.
“Á á,” Ngô Thất kêu lên, “Cố huynh đệ, ngươi làm gì vậy?”
Cố Lang giật một hồi nhưng cũng không gỡ được gì, tựa hồ có chút thất vọng.
“Giọng của ngươi,” Cố Lang hỏi, “Đêm qua hình như không giống bình thường lắm?”
Ngô Thất nói: “Chắc tại thuốc đó, đêm qua lúc nói lúc câm, sáng nay mới hồi phục.”
Cố Lang quay đầu, thấy trêи cánh tay hắn quấn băng gạc lại hỏi: “Đêm qua sao lại bảo ta đừng nhìn?”
“Máu chảy thì có gì đáng