Nguyễn Niệm đi vào kho củi, ngồi xổm xuống bắt mạch cho Tôn Phóng rồi nâng mí mắt lên nhìn một chút, kỳ quái nói: “Mạch tượng ổn định, hình như đâu có bị làm sao……”
Từ Kính Nhi gỡ trâm vàng trêи tóc xuống nhét vào tay Nguyễn Niệm, thành khẩn nói: “Ngươi khám kỹ lại xem, có phải hắn bệnh rất nặng không? Gọi mãi vẫn không tỉnh.”
Nguyễn Niệm nhìn cây trâm trong tay thì ngầm hiểu, cầm trâm đâm lên đùi Tôn Phóng.
Tôn Phóng hét thảm ngồi bật dậy, ôm đùi quát: “Ngươi đâm ta làm gì?!”
Nguyễn Niệm: “Ngươi giả vờ ngất.”
“Đã biết thế sao ngươi còn vạch trần ta!” Tôn Phóng cả giận, “Ngươi không thông cảm cho ta chút nào à?! Ta nằm hơn nửa ngày rồi, bộ dễ lắm sao?!”
Nguyễn Niệm: “Sư phụ ta nói có bệnh là có bệnh, không có bệnh là không có bệnh.”
Y quay lại trả cây trâm cho Từ Kính Nhi, chân thành nói, “Đa tạ.”
Từ Kính Nhi: “……” Ta muốn mua chuộc ngươi mà.
Nguyễn Niệm thấy không có việc gì liền đi, còn dặn Tôn Phóng không được nằm trêи đất, dễ bị cảm lạnh.
Từ Kính Nhi dõi theo bóng y đi xa rồi lại áy náy nhìn sang Tôn Phóng.
Tôn Phóng: “…… Không sao không sao, kho củi cũng rất tốt, che gió che mưa. Trước kia ta còn ngủ với cá bên ao nữa cơ, lạnh lắm.”
Từ Kính Nhi khó hiểu nói: “Sao ngươi phải ngủ cạnh ao cá?”
Tôn Phóng: “Ta nói với Đại đương gia nhà chúng ta là Cố hộ vệ khóc trước mộ hắn, hắn nói ta lừa hắn nên tức giận.”
“Hắn nói với ngươi?” Từ Kính Nhi do dự, “Đại đương gia của các ngươi…… chẳng phải đã qua đời rồi sao?”
Tôn Phóng: “…… Báo, báo mộng nói.”
Từ Kính Nhi: “Đại đương gia của các ngươi có phải là rất hung dữ không? Báo mộng mà ngươi cũng không dám không nghe lời.”
Tôn Phóng: “…… Ta sợ hắn làm ma cũng không buông tha cho ta.”
–
Ngô Thất cầm điểm tâm về, đưa chén cháo cho Cố Lang nói: “Ngươi vừa tỉnh, ăn thanh đạm một chút.”
Cố Lang ngồi trêи giường, đầu còn hơi đau, cũng chẳng có khẩu vị gì, nghe vậy thì nói cám ơn nhưng không ăn.
Ngô Thất đặt chén lên bàn, “Không được! Ít nhiều cũng phải ăn một chút!”
Cố Lang: “…… Ăn không vô,