Từ Kính Nhi mơ màng mở mắt ra, trông thấy màn giường quen thuộc. Nàng chớp mắt rồi ngồi bật dậy, “Động…… Động phòng đâu?!”
Nàng theo bản năng đi xuống giường, chân vừa chạm đất thì liền dẫm trúng thứ gì đó, tức khắc nghe thấy Tôn Phóng hét thảm một tiếng, “A!”
Từ Kính Nhi: “…… Tôn, Tôn đại ca?”
Tôn Phóng xoa bụng, hai mắt thâm quầng, vẻ mặt mệt mỏi.
Nửa đêm hắn lén cõng Từ Kính Nhi về nhà, mệt đến nỗi mắt mở không ra nên nằm phịch dưới đất ngủ luôn.
Ngủ cũng không yên giác mà còn gặp vài cơn ác mộng, không phải bị Thái tử băm cho cá ăn thì chính là bị Thái tử băm cho ngựa ăn, sợ tới mức hắn đang ngủ lại tỉnh, tỉnh xong ngủ tiếp, ngủ tiếp lại tỉnh, khó khăn lắm mới đuổi được Thái tử ra khỏi mộng thì lại bị Từ Kính Nhi dẫm cho tỉnh.
Từ Kính Nhi nhìn đầu tóc bù xù của hắn thì nhịn không được cười, duỗi tay vuốt tóc cho hắn rồi ngượng ngùng nói: “Tôn đại ca, thực xin lỗi, đêm qua rõ ràng ta phải đợi nhưng lại ngủ trước……”
“Không, không sao!” Tôn Phóng động cũng không dám động, ngồi thẳng lưng cho nàng vuốt tóc, tim đập thình thịch.
“Nhưng vẫn không nghe được……” Từ Kính Nhi nhỏ giọng nói, tựa như có chút ủ rũ.
Tôn Phóng thấy thế vội vàng nói: “Không sao, lần sau chúng ta lại đi!”
“Thật á?” Ánh mắt Từ Kính Nhi sáng lên, truy hỏi, “Chừng nào đi?”
Tôn Phóng: “……” Còn, còn muốn đi thật sao?
“Vậy,” Tôn Phóng do dự nói, “Có thể đổi sang nghe người khác không?”
Ta sợ bị Đại đương gia đánh chết.
Từ Kính Nhi vui vẻ nói: “Khuất thống lĩnh và Nguyễn thái y cũng được.”
Tôn Phóng: “……” Ta, ta cũng đánh không lại Khuất Phong Vân.
Bỗng nhiên cửa phòng “Rầm” một tiếng bị mở ra, Từ Chi Nghiêm đứng ở cửa nhìn Từ Kính Nhi rồi lại nhìn Tôn Phóng.
Từ Kính Nhi sửng sốt: “Cha?”
Từ Chi Nghiêm run tay hỏi: “Ngươi, các ngươi đêm qua ở chung……”
Tôn Phóng nghe lời này hình như cũng không sai nên gật đầu.
Từ Chi Nghiêm đột ngột rút từ phía sau ra một cây chổi lông gà, trừng mắt cả giận nói, “Đồ khốn! Lão phu đánh chết ngươi!”
Sáng nay hắn gặp được Thái tử ở cửa ngự thư phòng, chưa kịp chúc mừng Thái tử tân hôn thì đã bị Thái tử kéo tới hỏi: “Từ tướng, chúc mừng nha, khi nào Tướng phủ làm hỉ sự thế?”
Từ Chi Nghiêm mờ mịt hỏi: “Điện hạ nói thế là ý gì? Cái gì hỉ sự?”
Thái tử cười nói: “Từ tướng còn giấu giếm gì nữa? Từ cô nương đã tìm được phu quân, bản vương cũng rất vui mừng. Đêm qua thấy hai người tình chàng ý thϊế͙p͙, gắn bó keo sơn, không phải sắp có hỉ sự rồi sao?”
Từ Chi Nghiêm cười xấu hổ, cũng không hỏi phu quân hắn nói là ai đã vội vã cáo từ.
Sau khi hắn đi, Cố Lang ra khỏi ngự thư phòng, thấy bóng dáng hắn đi xa liền hỏi Mộ Dung Diễn: “Sao Thừa tướng đi vội thế?”
“Nóng lòng về nhà xem con rể đấy,” Mộ Dung Diễn cười nói, “Trễ chút nữa người ta sẽ chạy mất.”
Cố Lang nghi hoặc: “Con rể? Ai cơ?”
Mộ Dung Diễn giơ tay véo mũi y, “Tôn Phóng chình ình ra đấy mà ngươi không thấy à?”
“Tôn Phóng?” Cố Lang có vẻ bất ngờ, “Hắn thích Từ cô nương sao?”
Mộ Dung Diễn thở dài: “May mà da mặt ta dày, nếu không với tính cách đầu gỗ ngươi thì đến khi ta bạc tóc chắc ngươi cũng chưa biết tâm ý của ta đâu.”
Cố Lang: “……” Sao ngươi tự nhận mình da mặt dày mà thản nhiên đến thế?
Mộ Dung Diễn vừa kéo y về phòng vừa hỏi: “Phụ hoàng đã nói gì với ngươi?”
Cố Lang dừng một chút, có chút mất tự nhiên nói: “Mộ Dung, đừng nấu canh rau đậu hủ nữa được không?”
Mộ Dung Diễn khựng lại rồi giơ tay sờ loạn trêи người Cố Lang.