Từ Kính Nhi ngồi trêи xích đu nhìn ra ngoài sảnh, chẳng biết cha nàng muốn nói gì với Tôn Phóng mà nhất định không cho nàng đi theo.
Trong sảnh, Tôn Phóng nơm nớp lo sợ ngồi trêи ghế nhìn Từ Chi Nghiêm bưng chén trà nhưng không uống mà chỉ trầm ngâm nhìn nước trà, sắc mặt ngưng trọng.
Tôn Phóng: “Từ, Từ tướng……”
Từ Chi Nghiêm đặt mạnh chén trà xuống rồi sẵn giọng hỏi: “Ngươi thật sự không thích nam nhân đấy chứ?!”
Tôn Phóng lắc đầu mạnh đến nỗi sắp gãy, “Thật, thật sự không thích!”
Từ Chi Nghiêm lại nói: “Vậy ngươi thích con gái ta sao?”
Tôn Phóng: “……” Hỏi thẳng vậy cơ à?
Từ Chi Nghiêm thấy hắn im lặng thì nóng nảy quát: “Nói mau!”
Tôn Phóng giật mình thốt lên: “Thích ạ!”
Từ Chi Nghiêm đánh giá Tôn Phóng từ trêи xuống dưới rồi nói: “Người thích nó nhiều lắm, ngươi có sở trường gì?”
“Ta……” Tôn Phóng quýnh lên nói, “Ta dẫn nàng đi nghe người ta đánh nhau!”
Từ Chi Nghiêm: “……”
Ngoài cửa, Từ Kính Nhi đang lén lút chạy tới đột nhiên trông thấy Tôn Phóng lao vụt ra khỏi phòng, cha nàng lại cầm chổi lông gà đuổi đánh hắn.
“Đánh nhau?!” Từ Chi Nghiêm tức giận nói, “Hóa ra là ngươi!”
Lúc trước hắn cứ mãi buồn bực Kính Nhi xưa nay ngoan ngoãn làm thơ vẽ tranh, sao tự nhiên lại thích xem người ta đánh nhau cơ chứ? Hóa ra do tên tiểu tử thúi này dạy hư con gái mình!
Còn nghe người ta đánh nhau?
Đánh nhau là nghe sao?
Hừ, đồ thấp kém, dốt đặc cán mai!
“Cha, ngài đừng đánh nữa,” Từ Kính Nhi can ngăn cha nàng rồi quay đầu bảo Tôn Phóng, “Tôn đại ca, ngươi mau đi đi ……”
Tôn Phóng cũng không biết tại sao mình lại chọc giận thừa tướng, đành phải gật đầu nói: “Ta đi trước đây, Từ tướng xin ngài bớt giận……” Lời nói còn chưa nói xong thì chổi lông gà liền bay tới, hắn sợ tới mức co cẳng chạy biến.
“Cha,” Từ Kính Nhi kéo Từ Chi Nghiêm nói, “Sao ngài lại đánh Tôn đại ca?”
“Con gái à,” Từ Chi Nghiêm khuyên nhủ, “Con chưa trải đời nhiều, đừng để người ta lừa gạt.”
Từ Kính Nhi khó hiểu nói: “Ai gạt con ạ?”
Từ Chi Nghiêm: “Tên họ Tôn kia vừa nhìn đã biết không phải người đứng đắn gì rồi!”
“Cha, ngài đừng nói bừa,” Từ Kính Nhi nói, “Tôn đại ca tốt với con lắm.”
“Tốt chỗ nào?” Từ Chi Nghiêm cả giận, “Đối tốt với con mà lại dẫn con đi xem người ta đánh nhau à?!”
Từ Kính Nhi: “Đúng vậy, người khác đều không muốn dẫn con đi đâu.”
Từ Chi Nghiêm: “……”
Con gái à, con làm sao vậy?!
Buổi tối, Từ Kính Nhi đang vẽ tranh dưới đèn thì chợt nghe thấy cửa sổ vang lên một tiếng “Ầm”.
Nàng quay đầu lại thấy Tôn Phóng đang bám vào bệ cửa sổ như ăn trộm.
“Tôn đại ca?”
Tôn Phóng leo qua cửa sổ rồi lấy từ trong ngực ra một bao giấy dầu, nói là điểm tâm trong cung.
“Cái này ngon thật,” Tôn Phóng và Từ Kính Nhi ngồi cạnh bàn ăn bánh, thuận miệng nói, “Đại đương gia chẳng biết nghĩ gì mà không thèm ăn điểm tâm, lại cùng Cố Lang ăn canh rau đậu hủ ở ngự thiện phòng.”
Hai mắt Từ Kính Nhi sáng lên, níu lấy Tôn Phóng hỏi: “Ăn canh? Ăn thế nào?”
Tôn Phóng: “…… Hình như là Cố Lang đút Đại đương gia thì phải?”
Từ Kính Nhi nhìn hắn với vẻ chờ mong.
Tôn Phóng chợt hiểu ra, “Nàng…… muốn đi xem à?”
Từ Kính Nhi gật đầu. Lần trước cũng chưa thấy Khuất thống lĩnh và Nguyễn thái y uống canh gà đâu.
Tôn Phóng: “……” Thôi được, dù sao vẫn tốt hơn là đi nghe bọn họ động phòng.
Từ Kính Nhi theo Tôn Phóng thuận lợi vào cung. Trêи đường nếu có hộ vệ chặn lại thì Tôn Phóng liền lấy ra lệnh bài mà