"Chúng ta đã hai lần sống chết có nhau!" Chu Bình xòe năm ngón tay ra, ấn lên cuốn sổ tài chính, trợn mắt nhìn Lưu Tề.
Chúng ta là đồng hương, vốn không quen nhau, năm xưa sau khi nhập ngũ, tình cờ được phân vào cùng một nơi, từ đó trở đi, Lưu Tề coi Chu Bình như người anh lớn, nhất nhất nghe theo lời gã. Tố chất tổng hợp về mọi mặt của bọn chúng đều rất tốt, không bao lâu sau khi nhập ngũ, cả hai tên đều được phân vào đội trinh sát bộ đội đặc công. Có một lần diễn tập đạn thật, một chiến hữu ít tiếp xúc với chúng, không biết là vô tình hay cố ý, ném một quả lựu đạn ra trước mặt, Chu Bình thấy có nguy hiểm, liên hét lên một tiếng "há mồm" để bảo vệ màng nhĩ, rồi quay người nằm bò ra đất. Lưu Tề nhất nhất đều nghe theo lời gã, thấy gã hét "há mồm", liền đứng yên tại chỗ há to mồm, kết quả là một mảnh lựu đạn bay thẳng vào cổ họng hắn, máu trào ra từ cổ họng, sau đó cấp cứu kịp thời, không chết, nhưng không thể phát ra âm thanh được nữa.
Đây là lần thứ nhất sống chết có nhau.
Sau này, Lưu Tề nhận được một ít tiền hỗ trợ, vì bị thương nên xuất ngũ về nhà, Chu Bình có thành tích xuất sắc trong quân đội, có cơ hội công tác ở Cục an ninh quốc gia, nhưng vì tình cảm anh em, gã từ bỏ cơ hội đó, sau khi xuất ngũ thì về quê, định kinh doanh gì đó cùng Lưu Tề.
Nhưng sau khi về quê, hai người mãi vẫn không tìm được công việc phù hợp, liền đi ăn trộm. Bọn chúng vốn điều được huấn luyện để trở thành đặc công, nhất là Lưu Tề rất giỏi mở khóa. Lúc đầu, chúng chỉ làm những vụ đột nhập nhà riêng trộm cướp tài sản bình thường, sau này thấy kiếm tiền quá chậm, mới bắt đầu trộm các tiệm vàng.
Lần sống chết có nhau thứ hai tất nhiên là lần chống lại vòng vây của bốn cảnh sát sau này.
Chu Bình tiếp tục nói: "Số tiền ghi trong số rất rõ ràng, tôi được chia bao nhiêu, thì cậu cũng được chia bấy nhiêu, tôi chưa bao giờ ăn bớt của cậu đồng nào. Tôi đã gửi toàn bộ số tiền vào một tài khoản, khi nào hai chúng ta giã biệt giang hồ, tôi sẽ tất toán tiền cho cậu, cậu còn không yên tâm về tội hay sao?"
Lưu Tề liên tục lắc đầu phủ nhận, đồng thời làm đủ Loại động tác ra dấu hiệu bằng tay.
"Tôi biết cậu muốn lấy tiền làm gì, cậu muốn đưa cho con đàn bà đấy chứ gì?"
Lưu Tề lấy giấy bút ra, viết nhanh: "Cô ấy nói là sau khi tiết kiệm đủ tiền để mua nhà, sẽ không làm nữa."
"Tổng số tiền trước đây cậu đưa cho cô ta đã mấy trăm nghìn rồi còn gì? Số tiền đó đâu?"
Lưu Tề lại viết: "Trước đây bố cô ấy bị bệnh, còn em trai em gái phải đi học, nhà nợ rất nhiều tiền."
Chu Bình cười nhạt: "Con điếm giỏi bịa chuyện thật, thế mà cậu cũng tin à?"
Lưu Tề chợt ngẩng đầu lên, hai mắt hình viên đạn, Chu Bình đập mạnh xuống bàn, quay người lấy luôn khẩu súng lục trong ba lô ra, lên nòng cạch một nhát, rồi để lên bàn, đẩy ra trước mặt Lưu Tề, quát: "Nếu cậu muốn gϊếŧ tôi vì con điếm này, thì cậu cứ việc. Tôi không bao giờ đưa cho cậu số tiền đó. Nếu cậu tự mua nhà, tôi đưa tiền cho cậu ngay lập tức. Nhưng nếu số tiền này rơi vào tay