Việc phá án thực sự không giống như trong phim, vai chính là thám tử siêu việt, đơn phương độc mã nắm bắt các loại manh mối, cứ thế diễn là bắt được hung thủ. Quá trình phá án thực tế lặp đi lặp lại, phức tạp, vụn vặt, chẳng khác nào lao động tay chân.
Cũng giống như Lâm Kỳ mặc dù nghi ngờ Giang Văn Linh cũng bị bắt cóc, nhưng khoảng cách từ nghi ngờ đến khi có thể đưa ra được xác nhận cuối cùng còn cần đến sức lao động của mười anh chàng Lý Chấn Uy.
Mặc dù Lâm Kỳ biết Hạ Minh có một cô bạn gái, chuyện tình cảm rất phức tạp, nhưng tình hình cụ thể thế nào thì không biết nhiều.
Anh ta hỏi được thông tin về Giang Văn Linh qua lời Vợ chồng Thẩm Nghiêm, cô làm nhân viên bán hàng ở một công ty bảo hiểm, sau đó anh ta cử người đến công ty bảo hiếm tìm hiểu tình hình, được biết hôm nay cô không đi làm, cũng không xin nghỉ, anh ta lại cử cảnh sát ở đồn công an thị trấn Sùng Hiền mặc thường phục đến tận nhà gõ cửa, không có người ở nhà, kiểm tra điện thoại di động thì phát hiện thấy điện thoại di động đã tắt máy từ nửa đêm hôm qua.
Các dấu hiệu khả nghi cho thấy, Giang Văn Linh cũng đã xảy ra chuyện.
Mặt trời đã lặn xuống ở đằng tây, tình tiết vụ án vẫn không có bất cứ tiến triển nào.
Sau khi Hạ Minh chạy trốn, không hề có thông tin gì nữa, những người thân khác trong gia đình mãi không nhận được cú điện thoại nào của tội phạm bắt cóc, chiếc điện thoại di động phát hiện thấy trong căn biệt thự cũng không nhận được thêm tín hiệu nào khác, trên chiếc điện thoại di động chỉ có dấu vân tay của Hạ Minh để lại khi cầm vào buổi sáng, không có dấu vân tay của tội phạm bắt cóc, điều tra qua camera giám sát cũng không có bất cứ phát hiện gì.
Hạ Mộng Phi đã đưa con đến nghỉ ở một khách sạn gần đó. Thẩm Nghiêm được yêu cầu ở lại để giúp đỡ, phía cảnh sát đang điều tra ngược trở lại đối với camera giám sát cả ngày trong ngày hôm qua ở căn biệt thự, tìm đối tượng khả nghi ra vào khu đô thị, Thẩm Nghiêm quen một số chủ hộ trong khu đô thị, sự trợ giúp của anh ta có thể giảm bớt khối lượng công việc. Bị Lâm Kỳ thúc, Trương Cường đã quay về trung tâm thông tin, không có anh ta ngồi ở đó trực tiếp chỉ huy, Lâm Kỳ rất không yên tâm.
6 giờ tối, Trương Cường từ trung tâm gọi điện thoại đến: "Đã kiểm tra camera giám sát hai đầu bên dưới tòa nhà Giang Văn Linh ở, chỉ thấy vào khoảng 7 giờ tối hôm qua, cô ta và một người đàn ông đi qua chỗ camera giám sát, trông giống như đi dạo, khoảng mấy phút sau, người đàn ông ra về một mình. Tòa nhà Giang Văn Linh ở nằm ở ngoài khu vực quan sát của camera giám sát, cho nên chuyện gì đã xảy ra với cô ta, chúng tôi hoàn toàn không biết."
Lâm Kỳ tìm lấy đoạn hình ảnh camera giám sát quay được vào 7 giờ tối hôm qua, trên màn hình chính là chỗ ngã tư, ở góc ngoặt có tấm biển điện tử với dòng chữ "Chào mừng Hội nghị G20, thời gian đếm ngược còn 139 ngày", tòa nhà đằng sau tất nhiên là nơi Giang Văn Linh ở.
Một người đàn ông sánh bước bên cạnh Giang Văn Linh, vì là vào buổi tối, hình ảnh camera giám sát không tốt, nhìn không rõ mặt mũi người đàn ông, chỉ thấy hai người đi qua màn hình, đi về phía nhà Giang Văn Linh, chưa đến 2 phút sau, người đàn ông lại một mình từ phía trong đi ra.
Người đàn ông này là người cuối cùng tiếp xúc với Giang Văn Linh, có thể điều tra được, cho dù thế nào, anh ta cũng là đối tượng khả nghi.
Lúc này, trong phòng chỉ huy chỉ còn lại một người thân của nạn nhân là Thẩm Nghiêm, xem chừng anh ta cũng không thân thiết với Giang Văn Linh, nhưng Lâm Kỳ không còn cách nào khác, đành gọi anh ta lại xem thế nào, liệu đã bao giờ gặp người đàn ông đó chưa, không ngờ Thẩm Nghiêm còn chưa nhìn kỹ mặt mũi người đó, đã buột miệng nói: "Đấy không phải là Tưởng Nhân Kiệt sao?"
Lâm Kỳ hơi bất ngờ: "Anh quen anh ta?"
"Ừm..." Vẻ