“Vậy tôi đuổi em thì sao?”
Cô đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào anh, cô muốn nhìn thấu ý nghĩ thật sự của anh từ trong đôi mắt đó.
Nếu anh thật sự đuổi cô đi, đương nhiên cô sẽ đi.
Nếu cô níu kéo thì sẽ có kết quả tốt đẹp gì đâu?
Nhưng mà những lời này cô không dám nói, thậm chí cô không dám lộ ra bất cứ dấu vết gì.
“Em nghĩ hay quá nhỉ.
” Hà Minh Viên giơ tay ra vòng tay ôm eo của cô đặt người lên giường: “Khi nào em trả nợ cho tôi thì khi ấy tôi mới nghĩ thêm về chuyện này.
”
Toàn thân Trần Nam Phương cứng ngắc, khuôn mặt nhỏ đã trắng bệch.
Gô biết ngay anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô mài Chuyện học đại học này, khi nào mới thôi đây?
“ÁI Hà…Hà Minh Viễn anh làm gì vậy?” Trần Nam Phương nắm lấy cái tay tà ác của anh, cô hét lên liên tục: “Không được, sẽ ảnh hưởng tới bé yêu 610 “Tôi nói được là được.
”
Cô cắn môi, vừa tủi thân vừa sợ hãi.
Cô muốn chống lại hết sức, nhưng sợ anh nổi tính ngang ngược sẽ không quan tâm gì nữa.
Đôi mắt anh như bầu trời đầy sao mà xoa nhẹ cánh môi cô: “Cắn không đau sao?”
Âm, khuôn mặt nhỏ của cô đỏ lên vì lời nói mập mờ này của anh.
Cô không dám trả lời vì sợ kích thích Hà Minh Viễn, cô đành phải mở to mắt không nói gì.
“Trần Nam Phương, là tự em làm sai chuyện chọc giận tôi!”
“TIöJ “Tại sao tôi không được thu chút tiền lãi chứ?” Khuôn mặt đẹp trai của anh quá mê người, khiến cho người khác cứ tưởng anh đang vui vẻ, thế nhưng anh lại nói ra những lời tà ác như vậy: “Tốt