“Cậu ba….
.
” Âm thanh bên ngoài cửa có chút do dự, sợ rằng cảm thấy lời nói không đúng chõ: “Cơ thể cô ba khá yếu, cậu nhẹ nhàng chút.
”
Đầu Trần Nam Phương đây những đường đen: “!”
Là do cô quá bảo thủ, hay nhà họ Hà quá thoải mái?
“Cảm giác Dì Cẩm nói không đúng thì phải?”
“Không phải, đúng….
.
” Ờm, Trần Nam Phương nghiêng đầu muốn che giấu đi sự ngại ngùng và xấu hổ, nhưng lại bị người nào đó ngăn lại, cô cứng đầu nhìn anh: “Hà Minh Viễn, anh nói bà Trịnh tới…”
“Xem xem Hoàng Phong xả thân cứu phụ nữ thế nào.
”
Trong lòng cô căng thẳng, thầm chửi chính mình gậy ông đập lưng ông, cô rụt đầu né tránh với sự ngoan cố này.
Dường như Hà Minh Viễn bị phá hỏng hứng thú, không tiếp tục nữa mà dựa lên người Trân Nam Phương, đôi mắt đen láy long lanh nhìn: “Tôi cũng thấy rất lạ, Hoàng Phong nhìn trúng vợ anh ở điểm nào chứ?”
“Anh ấy không có!” Cô cau mày bối rối: “Anh ấy chỉ thương hại tôi mà thôi.
”
“Thương hại em?” Anh đáp lại nhàn nhàn, trong mắt chợt lóe những tia sáng: “Thương hại em vì cứu anh trai đã gả cho kẻ thù sao?”
Trần Nam Phương sửng sốt, một là vì thái độ của Hà Minh Viễn, hai là vì hai chữ kẻ thù của anh.
Như vậy, cô đều có thể nhìn thấy kết cục đau thương của mình.
Nếu đã như thế thì người đáng thương nhất không phải là cô, mà là đứa nhỏ đang trong bụng cô.
“Thật là như vậy sao?” Hà Minh Viễn nâng cằm cô, ra lệnh: “Trần Nam Phương, nhìn tôi.
”
Cô ngang ngược lắc đầu: “Không phải, tôi không hề nói với anh ấy lý do tôi gả cho anh, chắc là anh ấy cảm thấy ba của