Trần Nam Phương ngẩn người, cô thật lòng không hiểu nổi sự thay đổi của Hà Minh Viễn, anh rốt cuộc muốn làm gì đây?
Không lẽ là ấp ủ âm mưu và kế hoạch ư?
“Ừm?”
“Vâng, thích, lần đầu tiên tôi ra nước ngoài.
” Cô không thể không trả lời, cũng coi như tìm chủ đề nói, hai người đỡ bị ngượng: ‘Anh có hạng mục bên này à?”
“Ngày mai em sẽ biết thôi.
”
Cô nhè nhẹ nghiêng đầu, muốn xem vẻ mặt của anh, cô sẽ biết gì chứ?
Để cô đi công tác cùng, còn mục đích nào khác không?
Lần này đi công tác, Trần Nam Phương và Hà Minh Viễn ở trong một biệt thự tại nước Anh.
Trước khi đến đây đã nghe Minh Phúc nói qua ngôi biệt thự này có lịch sử lâu đời, những công tước vương thất mấy trăm năm trước đều từng sống ở đây, nhưng qua vài lần đổi chủ, hiện nay không biết đã rơi vào tay của một gia tộc thần bí nào đó.
“Ở đây…” Trần Nam Phương ngơ ngác đứng ở sảnh tầng hai, nhìn về nơi xa, tim đập nhanh không ngừng: “Sao lại có thể?”
Cô vậy mà từng nằm mơ qua về nơi này?
“Chính là khung cảnh này, còn cả rừng cây cao lớn um tùm ở đăng xa kia nữa, trời ơi!” Trân Nam Phương che khóe miệng lại, cô không dám tin vào những sự trùng hợp này.
Nếu như không phải chỉ có một giấc mơ trở thành hiện thực, cô còn nghỉ ngờ liệu bản thân có phải có năng lực dự đoán trước tương lai hay không.
Có điều, trong giấc mơ của cô không hề xuất hiện Hà Minh Viễn.
“Đang nhìn gì vậy?”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới ngay.
“Không có gì cả.
” Trần Nam Phương giấu đi cảm xúc của mình, quay lưng lại: “Ở đây thật đẹp.
”
“Có thích không?” Anh quay người cô lại, ôm lấy cô từ phía sau.
Mặc dù cảm thấy thế này không