Tim Trần Nam Phương đập mạnh, hay là không phải anh thay đổi thủ đoạn, mà do đứa bé trong bụng nên anh mới dịu dàng hơn?
Hà Minh Viễn nhíu mày, cúi người bế cô lên: “Sao lại thất thần vậy?”
“Bỏ, bỏ em ra.
” Cô hoàn hồn lại, động đậy người.
Lần này anh không làm khó cô, nhẹ nhàng đặt cô xuống đất.
“Sao hôm nay anh về sớm vậy?”
“Không về thì em định ngồi đây đến bao giờ?”
Trân Nam Phương kinh ngạc: “Minh Vy gọi điện thoại cho anh sao?”
“Không phải.
” Con ngươi đen của Hà Minh Viễn đông cứng: “Thu dọn đồ đạc đi, anh đưa em về Việt Nam.
”
Đưa cô về Việt Nam?
Trần Nam Phương kinh ngạc nhìn anh, anh đang sợ cô sẽ làm ảnh hưởng đến việc anh đi gặp Ngô Hà sao?
Thật ra không cần làm như vậy, cô cũng không điều khiển được anh.
“Em quay trở về sẽ tốt hơn.
” Hà Minh Viên giơ tay ra xoa mặt cô: “Rất nhanh thôi anh cũng quay trở lại.
”
Anh đang giải thích sao?
Trần Nam Phương cười nhạt, ngoan ngoãn gật đầu: “Anh không cần vội đâu, cứ làm xong hết việc của mình đi.
”
Nói xong, cô chỉ vào tòa nhà: “Vậy em quay về trước để thu dọn đồ đạc đây.
Cô quay người bước đi, kìm nén nỗi đau trong tim.
Tại sao lại như vậy?
Cô buồn vì cái gì chứ?
“AI” Đột nhiên nhận được một cái ôm ấm áp, Trần Nam Phương giật mình, cô quay đầu lại nhìn Hà Minh Viễn,