“Mợ ba đi nghỉ một chút đi, tôi nói với dì Cẩm một tiếng.
” Minh Vy nói một cách cung kính.
Trần Nam Phương thở dài: “Thôi đừng nói với bà Diêu, mấy ngày này tôi nói Thanh Hoa qua ở với tôi là được.
”
Minh Vy gật đầu: “Vâng, tôi biết phải nói như thế nào.
”
Ngồi máy bay ba tiếng, cô cảm thấy hơi mệt rồi, muốn lên tâng nghỉ ngơi một chút rồi mới gọi điện cho bạn tốt Đỗ Thanh Hoa.
Không ngờ, còn chưa kịp ngủ đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô nhận điện thoại, giọng mũi rất nặng: “A lô: “Nam Phương, là anh, Thẩm Minh đây!” Đầu kia điện thoại vang lên giọng nói như đang hét: “Em trở về nước rồi sao?”
“Về rồi, có chuyện gì vậy anh?”
“Không thấy Thanh Hoa đâu nữa rồi!” Giọng nói của Thẩm Minh vừa lớn vừa vang, làm cho màng tai của Trân Nam Phương hơi đau.
Thế nhưng cô cũng không để ý đến điều ấy, vội vã ngồi dậy từ trên giường, hỏi ngược lại: ‘Không thấy Thanh Hoa nữa là sao? Anh nói rõ đi!”
“Chính là không thấy đâu nữa, anh đi đến khu nhà trọ tìm không thấy, điện thoại cũng không gọi được.
”
“Không có ở Thiên Ưng sao?”
“Có ở Thiên Ưng thì anh còn nói làm gì?” Thẩm Minh nói với giọng oán trách: “Hai ngày trước cô ấy nói muốn tìm ra người gây họa cho anh, vậy nên không đến công ty, hôm nay có việc, anh cần tìm cô ấy, nhưng không tìm thấy.
”
“Người gây họa?” Trần Nam Phương sợ run lên: “Lẽ nào cô ấy đi tìm Ôn Tứ Hiên sao?”
“Ai? Ôn Tứ Hiên là ai?”
Trần Nam Phương không trả lời, cảm thấy việc này rất có khả năng, trước khi đến nước