Nhìn thấy cô, cậu ta chế nhạo: “Hiếm thấy đó nha, không biết lân thứ hai cô đến quán bar rồi thì có học được cách hưởng thụ không?”
“mm …’ Trong lòng cô nổi giận, nhưng không dám để lộ ra trên mặt, chỉ có thể nhắm mắt đi tới, nhỏ giọng hỏi: “Tôi không tìm thấy bạn tôi…”
“Không thấy bạn mình thì cô nhất định phải chạy đến quán bar tìm à?”
Tiểu Hiên lập tức ngắt lời cô.
Trần Nam Phương ra sức gật đầu, “Tôi chắc chắn! Cậu biết Ôn Tứ Hiên đúng không? Tôi cầu xin cậu dẫn tôi đến gặp anh ta đi!”
Lời vừa dứt, dây thân kinh nhạy cảm của cô đã cảm nhận được sự thay đổi của bầu không khí xung quanh, nhưng chỉ khi bọn họ là thuộc hạ của Ôn Tứ Hiên, họ mới sợ Ôn Tứ Hiên chứ.
“Đi gặp Ôn Tứ Hiên? Để làm gì?”
“Bạn của tôi nhất định bị anh ta bắt!” Trần Nam Phương nhìn chằm chằm Tiểu Hiên: “Mấy ngày trước anh ta sai người lái xe máy tông tôi rồi bỏ chạy.
Bạn tôi tra ra được.
”
“Sai người tông cô?”
“Đúng vậy, anh ta cũng đã bắt anh trai tôi đi rồi, vì vậy anh ta sợ tôi điều tra và tìm ra anh trai mình, anh ta sợ có thể sẽ phải ngồi tù.
”
Gương mặt hung dữ của Tiểu Hiên giật giật, đáy mắt sáng lên: “Vì để tìm được bạn mình nên cô mới bịa ra một câu chuyện xuất sắc như vậy sao?”
“Sao cô không nói luôn là cả nhà cô đều bị Ôn Tứ Hiên bắt hết luôn đi!”
“Tôi không bịa chuyện, những gì tôi nói đều là sự thật.
” Trân Nam Phương van xin một hồi, thấy Tiểu Hiên không chịu buông tha, cô không thể không tiếp tục