Mộc Du Miên nói xong, trèo lên giường trùm chăn ngủ.
Thương Chủy nhìn bóng hình co rúm như con tòm kín mít kia, đáy lòng bỗng dâng lên nỗi tức giận vô cớ, đáng lẽ ra khi biết câu trả lời này anh phải vui mới phải chứ? Thương Chủy chẳng hiếu nổi bản thân mình nữa, ánh mắt vô tình nhìn thấy hai cốc nước cam trên tủ đầu giường, đồng tử bất chợt tối lại.
Một lúc sau, Mộc Du Miên cảm nhận được vòng tay của anh cùng hơi ấm áp ở đằng sau lưng bao lấy mình.
Cô mặc kệ tiếp tục ngủ, coi mình như cái gối ôm của Thương Chủy.
Nửa đêm, dưới nhà lại vang lên tiếng động rất nhỏ, nhưng vẫn lọt vào tai của anh.
Hơn nữa còn có tiếng người bước chân lên cầu thang.
Mộc Du Miên giờ này đã ngủ say, chuyến sang ôm chặt lấy anh, cò có tư thế ngủ rất xấu, cứ thích quâp chặt vào người khác, vậy mà cò lại không hề hay biết.
Ánh mắt Thương Chủy sắc lạnh như loài báo, trong bóng tối, anh nhìn thấy rõ mọi cử động của người đó.
Bà ta nhẹ nhàng lẻn vào trong phòng, lục lọi thứ gì đó ở tủ sách của anh, rón ra rón rén như một tên trộm, sau đó lại nhẹ nhàng rời đi, đúng lúc này ánh đèn sáng rực liền bừng sáng.
"Thiếu! thiếu gia! " Lưu Âu Lị sợ đến nỗi hai tay run rẩy, sắc mặt trắng bệch, lắp bắp nói không nên lời.
"Lưu Âu Lị, bà lẻn vào trong phòng tòi nửa đêm làm gì?”
Giọng nói của Thương Chủy phát ra mang hàn khí lạnh thấu sương, nhưng ánh mắt anh lại lạnh lùng đáng sợ hơn cả.
"Thiếu gia! tôi! xin thiếu gia hãy nghe tòi giải thích!" Lưu Âu Lị quỳ xuống, hai hàng nước mắt chực tuôn, cơ thế bà ta run rẩy dữ dội.
Mộc Du Miên cũng bị tiếng động đánh thức, cô dụi mắt ngồi dậy, còn đang ngái ngủ, trông thấy cảnh tượng đó, nhất thời không phản ứng kịp.
Lưu Âu Lị đảo mắt qua Mộc Du Miên, bà ta nhanh chóng đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô.
"Là thiếu phu nhân! thiếu phu nhân sai tòi làm thế! thiếu gia, tòi thực sự không biết gì cả!" Cái gì? Mộc Du Miên lập tức tỉnh ngủ, bà ta đang nói cái quái gì vậy? Sắc mặt Thương Chủy càng lạnh lùng hơn, bà ta nghĩ anh đang rất tức giận, bà ta không hề biết rằng anh đọc được khấu hình nên nghe hiếu được những gì cò nói.
Lưu Âu Lị cho rằng Mộc Du Miên chỉ là một con câm, làm gì có địa vị gì! "Thiếu gia, tất cả là do Thiếu phu nhân đã ép tòi nghe lén thiếu gia, tôi không biết mục đích của cò ta là gì.
Mong thiếu gia hãy tha thứ cho tôi!”
“Bà là người hầu của tôi, vậy mà lại nghe lời thiếu phu nhân, theo dõi tôi?”
Thương Chủy lên tiếng, lời nói sắc bén như lưỡi dao.
Lưu Âu Lị lập tức giật mình, bà ta dập đầy liên tục: "Thiếu gia! Tòi xin lỗi, là tòi nhất thời ngu muội, chỉ trách thiếu phu nhân bày ra bộ dạng đáng thương, nói rằng mình đang bị thiếu gia uy hiếp, sau đó ép tôi phải làm theo.
" Khóe mòi Mộc Du Miên khẽ cong mòi cười khẩy, đúng là miệng lưỡi giảo biện, mấy lời hoang đường như vậy mà bà ta cũng nói ra được.
Còn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cò nữa chứ.
Mộc Du Miên nhìn bóng lưng cao lớn của anh, không biết Thương Chủy đang nghĩ gì? Cò quyết định xuống giường đi tới gần Lưu Âu Lị, dưới cái nhìn của cả hai người, cò không chần chừ giơ tay lên cho bà ta một cú tát như trời giáng! "Chát!" Mộc Du Miên lấy hết sức để tát, khuôn mặt bà ta lệch hẳn sang một bên, bên khóe mòi còn rớm máu.
Nửa bên mặt in năm dấu tay đỏ ửng, Lưu Âu Lị sững sờ ôm lấy khuôn mặt của mình, còn cô tiếp tục cho bà ta thêm một cái tát nữa ở má bên phải cho cân! Tiếng chát một lần nữa vang lên, giữa căn phòng im ắng càng vang dội.
Đ0.
c truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.
č0m
Mộc Du Miên tát xong, cảm thấy thoải mái hẳn ra, Lưu Âu Lị nhìn cò bằng ánh mắt căm phẫn, tràn ngập sát khí.
Thương Chủy ở bên cạnh hơi ngạc nhiên, nhưng thoáng qua rất nhanh.
Lưu Ấu Lị nhìn lên, còn tưởng mình nhìn lầm.
.
.
Khóe môi anh khẽ cười, Mộc Du Miên phủi phủi tay, nhìn sang anh, đúng lúc này anh cũng đang nhìn cô.
Giữa hai người lúc này dường như không cần phải giao tiếp bằng lời nói, mà là bằng ánh mắt.
"Lưu Âu Lị.
Bà nghĩ tòi là con dế cho bà xoay