Cò lạnh lùng hất tay anh ra.
"Sao? Bây giờ đến cơ mặt của tôi anh cũng muốn quản à?”
"Mộc Du Miên, đừng có giả ngu với tôi.
" Anh lên tiếng cảnh cáo cô.
Cò giả vờ lơ đãng cụp mắt xuống, người đàn ông đầy mưu mò thâm hiếm như anh thì làm gì có ai qua mắt nổi? Chẳng trách hai hòm nay cô không thấy bóng dáng người hằu nào khác ngoài Lưu Âu Lị, thì ra là anh đã nghi ngờ bà ta, muốn đưa bà ta vào bẫy.
Phản ứng đó của cò càng làm Thương Chủy tức giận, anh quên mất là cô bị đau, lúc này anh lại chi muốn phát tiết lên người cô.
Mộc Du Miên bị đòi môi của anh ngấu nghiến trừng phạt, Thương Chủy bóp mạnh cằm cò, ép cò không cho cò ngậm miệng lại.
Nụ hòn vô cùng cuồng dã, anh mút lấy lưỡi cô làm cô phát đau, bàn tay không báo trước xé mạnh váy của cô.
Mộc Du Miên phẫn nộ, dùng chính bàn tay lúc nãy đã tát Lưu Âu Lị, giáng cho anh một bạt tai thật mạnh.
Động tác của anh lập tức dừng lại, một bên gò má hơi đỏ.
Ánh mắt sắc lạnh ghim chặt trên người cò, Mộc Du Miên phẫn nộ không kém, đồng tử long lanh nhìn anh phản chiếu tia căm hờn, uất ức.
Thương Chủy nhìn vào đôi mắt ấy, bỗng chốc cảm thấy một cơn đau nhói lên ở ngực.
Anh chửi một tiếng "Chết tiệt!" rồi buông có ra, Mộc Du Miên sừng sờ mất vài giây, sau đó vội vã che lại thân hình lõa lồ.
Thương Chủy.
.
.
buông tha cho cò sao? Nếu là như mọi khi, anh sẽ hung hăng phát tiết lên người cò cho tới khi cò ngất xỉu mới chịu tha.
Còn bây giờ, Thương Chủy cầm áo khoác, đạp tung cửa đi ra ngoài, đã nửa đêm rồi, anh còn định đi đâu? Mộc Du Miên thở dài, đi tới đóng cửa lại, vậy mà trùm chăn nằm trên giường thao thức mãi không ngủ được.
Cô đang lo lắng cho Thương Chủy ư? Không! Cò muổn thoát khỏi tay người đàn ông tàn nhẩn này cơ mà! Mộc Du Miên! Đừng quên mục đích của mình! Cô tự trấn an bản thân, sau đó mới chìm vào giấc ngủ.
Thương Chủy phóng xe lao vào màn đêm, anh vứt xe ô tô lại, đi bộ đến phố đèn đỏ.
Tâm trạng anh lúc này cực kì bực bội khó chịu, chưa từng có một ai làm cảm xúc của anh xáo trộn như bây giờ.
Bên trong con phố ấy vẫn là mấy cò gái đứng đợi khách, vài tên còn đồ thấy anh đi qua, ngứa ngáy tay chân muốn gây sự.
"Này thằng kia, đi qua đây thì phải nộp tiền bảo kê cho tao.
" Tên xăm trổ cao to nhất, có vẻ là đại ca của hai tên còn lại, chặn đường anh lớn lối lên tiếng.
Quay lại лhayho.
com để cùng ŋhảy hố nhiều ţȓuyện hay nhé!
Thưong Chủy lạnh lùng đi qua bọn chúng, bọn chúng bị bơ, tức thì tức giận, nắm giật vai anh lại, quát: "Thằng chó này! Mày dám bơ tao à?!" Ánh mắt Thương Chủy nhìn xuống bả vai mình, sau đó chỉ thấy tên đại ca xăm trổ kêu lên một tiếng thất thanh, ngón tay của hắn đã bị anh bẻ quặt xuống, tiếng xương gãy răng rắc vang lên không ngừng.
"Mày! mày! " Tên đại ca xăm trố sắc mặt trâng bệch, run run chỉ vào anh.
"Còn đứng đó làm cái gì?! Lên ngay cho tao!" Hắn ta ra lệnh cho hai tên đàn em.
Bọn chúng xông tới, Thưong Chủy cười khẩy, chỉ bằng hai đòn đã hạ chúng nốc ao.
Tên đại ca há hốc mồm, vội vã cùng hai tên kia bỏ chạy.
Anh lạnh lùng liếc chúng, không thèm đuổi theo, thấy áo vest bị vứt xuống đất bấn cũng không thèm nhặt, cứ thế đi thẳng về hướng căn nhà nằm sâu bên trong ngõ.
Mở cửa, bật đèn, Thưong Chủy nằm xuống giường, ở đây anh sẽ là Ám Dạ, không còn là Thương Chủy nữa, đáng tiếc chưa nằm được bao lâu, điện thoại của anh lại rung lên.
"Alo?”
"Dạ.
Anh không quên nhiệm vụ tối nay đấy chứ?”
Bên kia, một giọng nói hơi khàn vang lên.
"Tất nhiên là không.
Cậu bị cảm à?”
Thương Chủy cau mày bởi tiếng xì mũi của ôn Khiên.
"Một chút.
" Anh ta gõ phím lạch cạch, trên màn hình máy tính liền hiện lên vị trí của một nhân vật có máu mặt.
Thương Chủy lập tức ngồi dậy, mở két sắt, lấy súng ra nhét vào trong thắt lưng trong áo sơ mi.
ồn Khiên lúc này đã xác định được chính xác vị trí của đối tượng, liền gửi địa chỉ cho Thương Chủy.
"Khách sạn Hoàng gia.
Thương Chủy, cấn thận đấy.
" Ồn Khiên như mọi khi, nhắc nhở anh.
Thương Chủy lạnh lùng đáp "Nói thừa.
" Ôn Khiên cười khố, Thương Chủy là như thế, luôn tỏ ra bản thân mình rất ổn.
Cho dù có lần bị đạn bắn dao đâm suýt chết thì vẻ mặt anh vẫn