Hành động đó vô tình làm trái tim cô run lên, đồng thời lại nhớ đến người đàn ông Ám Dạ đó .
Rõ ràng..
.
rõ ràng cò cảm nhận được Thương Chủy rất giống với Ám Dạ, nhưng tại sao? Tại sao một Tổng giám đổc của tập đoàn Thiên Kình nối tiếng lại có đến hai thân phận? Anh rốt cuộc đang che giấu điều gì? Hàng mi bên dưới lòng bàn tay anh khẽ chớp, nhồn nhột .
Thương Chủy say mê hôn cò, lý trí sớm đã vứt sang một bên, mèo hoang nhỏ này rất hợp khẩu vị của anh, khiến tâm tư anh có muốn cô bao nhiêu lần cũng không biết chán .
Một người lạnh lùng cùng tàn nhẩn như anh cũng có ngày phải chìm vào hố sâu dục vọng, muốn cò bên cạnh không rời..
.
Thương Chủy cảm nhận cảm xúc bên trong anh dường như có gì đó thay đối .
Vừa nãy anh rõ ràng có thế mặc kệ cô mà hung hăng đâm vào cho thỏa mãn, nhưng không hiểu sao anh lại không muốn làm thế .
Nhất là khi đôi mắt của cô nhìn anh .
Vừa phản kháng vừa chống đối, cả dáng vẻ cố tình câu dẫn anh đế đạt được mục đích, Thương Chủy không còn cảm thấy nó chướng mắt nữa .
Cảm giác này là gì? Anh chưa bao giờ trải qua .
Anh chỉ biết cò thuộc về anh, tất cả mọi thứ..
.
Sự chiếm hữu của Thương Chủy dần lớn hơn, bất cứ chỗ nào trên cơ thế cô cũng đều phải in dấu ấn của anh .
Mộc Du Miên chỉ cần anh không khiến cô đau thì cò vẫn có thế nhẫn nhịn .
Cơ thế cô trở nên nhạy cảm hơn sau những lần ân ái với Thương Chủy, chỉ cần anh hôn cò là cô lại run lên rồi bật ra những tiếng rên rỉ yếu ớt kiều mị từ trong cố họng .
"Ưm..
.
a..." Thương Chủy vừa đặt môi lên vùng bụng bên trái của cô, người cò liền run lên kịch liệt, giống như muốn trốn tránh anh .
Anh liền biết ngay nơi đó là điếm nhạy cảm của cò, Thương Chủy mỉm cười rồi mân mê chỗ đó.
Cơ thế cô uốn éo khó chịu, cứ như là bị một cọng lông cù vào vậy .
Cô nấc lên một tiếng, đòi mắt long lanh bao phủ một tầng sương mờ nhìn anh .
"Đừng mà..." Đòi môi hồng đào căng mọng mấp máy, Thương Chủy cười nói: "Không thích." Tên khốn! Nhà tư bản độc ác! Mộc Du Miên thầm mắng .
Tối hôm đó bọn họ đã thân mật bên nhau cả đêm .
Mộc Du Miên mệt quá nên thiếp đi, Thương Chủy ở bên trên vẫn còn hôn khắp người cô, đến khi cả cơ thể cò chi chít dấu hôn mới hài lòng, nằm xuống bên cạnh ôm chặt cô vào lòng .
Mộc Nhược Hy lên chiếc taxi đến trước một quán bar mà Mộc Thành Nam hay lui tới .
Cô ta xuống xe, bên trong mùi rượu, mùi nước hoa phụ nữ rẻ tiền và tiếng nhạc đinh tai nhức óc làm cò ta nhíu mày, cò ta đưa mắt nhìn xung quanh, bắt gặp ánh mắt của mấy gã đàn ông, Mộc Nhược Hy khinh bỉ ra mặt .
Lúc nhìn thấy Mộc Thành Nam đang ngồi vui vẻ với một cô em, cô ta hừ lạnh một tiếng rồi đi tới .
"Anh này..
.
đừng có trêu em nữa mà..." Cò gái kia cất giọng nũng nịu trách móc, nhưng cơ thế lại sán vào Mộc Thành Nam .
Mộc Nhược Hy cười khẩy, đúng là ả tiện nhân .
Nhìn thấy cô ta cười, còn tự dưng đứng trước mặt mình, cò gái kia khó chịu nói: "Cô cười cái gì?”
Mộc Nhược Hy đáp trả: "Cười loại tiện nhân cáo già giả vờ ngây thơ như cô!”
“Cò!" Cò gái kia giận tím mặt, Mộc Thành Nam bấy giờ mới lên tiếng .
"Cò tới đây làm gì?”
Mộc Nhược Hy nhìn anh ta bằng ánh mắt ghét bỏ, nếu không phải là có chuyện muốn nói thì còn lâu cò ta mới tới cái nơi dơ bấn này .
"Mộc Thành Nam, suốt ngày ở quán bar bia rượu gái gú, nếu ông nội mà biết thì sẽ ra sao nhỉ?”
Mộc Nhược Hy cất lời chế nhạo .
Mộc Thành Nam bật cười thành tiếng .
"Biết? Cô giỏi thì nói đi, nói ra xem ông sẽ tin ai .
Một con nhỏ hạ đắng như cô mà dám ở đây dạy đời tòi à?”
Mộc Thành Nam ngạo nghễ nói .
Cò gái kia thấy anh nói thế, cũng hùa vào .
"Thì ra cũng chỉ là một con nhỏ thấp kém!" Mộc Nhược Hy nghiến răng, cầm ly rượu trên bàn lên hất thẳng vào mặt của cò ta .
Nhịn Mộc Thành Nam còn được, chứ con ả này muốn sỉ