"Sao cô lại nói cho tôi biết chuyện này?”
Mộc Thành Nam cau mày chất vấn Mộc Nhược Hy.
Cò ta lắc đầu cười cười: "Mộc Thành Nam, anh đúng là ngu hết chỗ nói.
Bồng nhiên nhà họ Mộc có một tên cháu trai từ trên trời rơi xuống cướp hết mọi thứ, cho dù tòi có ghét anh đến mấy đi chăng nữa thì tòi cũng không ưa hắn ta.
Ai biết hắn ta sẽ làm gì chứ?”
Sắc mặt Mộc Thành Nam tối sầm lại.
"Cô muốn chúng ta hợp tác với nhau à?”
"Đôi bên cùng có lợi thòi.
Tòi chắc chắn ông nội sẽ không giao chức Tổng giám đốc của Mộc thị cho anh rồi, nếu anh không tự mình giành lấy mà cứ ngồi đó trông chờ thì chức Tổng giám đốc sẽ vào Miên, tao nhất định sẽ không đế cho chúng mày yên ổn đâu! Mấy thứ mà anh ta phải chịu, nhất định sẽ trả lại gấp vạn lần.
Xe dừng lại trước cửa Thưong gia, Thương Ngôn Hạo vừa bước xuống xe thì Thương phu nhân đã vội chạy tới.
Nhìn thấy con trai phờ phạc, bà ta đau xót khôn nguôi, vừa hận Thương Chủy tới thấu xương.
Bà ta cho người theo dõi anh còn không được, ngược lại còn phái gánh chịu hậu quá.
"Ngôn Hạo, vào nhà tắm rửa rồi ăn cơm đi con.
" Thương phu nhân xót xa nói.
"Con không muốn ăn.
" Thương Ngôn Hạo đi thẳng vào trong nhà.
Bà ta lo lắng nói: "Mấy ngày bị nhốt trong đó, con có được ăn gì đâu, nếu không ăn thì không ốn đâu.
" Thương Ngôn Hạo bây giờ đang hận Thương Chủy tới thấu xương, chỉ muổn giết chết anh, còn đâu tâm trạng mà ăn uống.
Thương phu nhân khuyên can hết lời, anh ta mới chịu ăn.
"Ba đâu rồi mẹ?”
Anh ta hỏi.
"ồng ấy vừa mới ra ngoài.
" Thương phu nhân đáp.
Từ hôm Mộc Du Miên xảy ra chuyện ở Thương gia, Thương lão gia cứ giữ khoảng cách với bà ta, khiến trong lòng bà ta cứ thấp thỏm lo lắng.
"Mẹ, con sẽ phá hỏng căn phòng kia.
" Thương Ngôn Hạo đột nhiên nói.
Thương phu nhân vừa nghe thế, lập tức tái mặt, ngăn lại: "Không được! Con mà động vào căn phòng đó, ba con nhất định sẽ không đế yên đâu!" Thương Ngôn Hạo cười lạnh, đáy mẳt vừa uất hận vừa khổ sở, nói: "Vậy mẹ cứ cam tâm tình nguyện như vậy cả đời hay sao? Trở thành một vật thay thế cho bà ta? Mãi mãi không thành một Thương phu nhân chính thức được?”
"Ngôn Hạo!" Thương phu nhân đập bàn đứng dậy, cảm xúc kích động khó kìm nén, sắc mặt bà ta trắng bệch.
Lời của anh ta như một con dao sắc nhọn cứa vào trong tim bà ta.
Năm xưa bà ta tìm mọi cách để bước chân vào ngôi nhà này, nếu không phải vì mẹ của Thương Chủy lúc đó qua đời và bà ta đang mang thai Thương Ngôn Hạo thì lúc đó Thương lão gia còn lâu mới đồng ý lấy bà ta.
Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, mà bà ta vẫn không thể nào có được tình yêu của Thương lão gia.
"Mẹ, con xin lỗi! " Thương Ngôn Hạo biết mình lỡ lời, vội vàng đứng dậy vỗ vai an ủi bà ta.
Thương phu nhân quệt nước mắt.
Anh ta liền nói: "Mẹ yên tâm, con sẽ không để mẹ chịu thiệt thòi nữa đâu.
" Trong mẳt Thương Ngôn Hạo đong đầy cừu hận.
Anh ta ăn xong, trở về phòng, chưa đến tập đoàn Thiên Kình ngay mà tới chỗ một người.
.
.
Lúc giám đốc bộ phận kinh doanh nhìn thấy Thương Ngôn Hạo ngồi trong nhà mình, ông ta bất chợt giật mình.
"Cậu Ngôn Hạo, cậu tới đây có chuyện gì vậy?”
Nét gượng gạo nhanh chóng thay thê bằng nụ cười trên mặt ông ta.
Thương Ngôn Hạo ung dung nhấp một ngụm trà, sau đó mới nói: "Giám đốc Vu, ông ngồi xuống đây đi đã.
" Ông ta ngồi xuống, cười.
Thương Ngôn Hạo lên tiếng: "Giám đốc Vu, hôm nay ông biết tôi đến là có chuyện gì hay không?”
"Tôi không biết! " Anh ta nhếch mép cười, nhìn ông ta, đáp: "Giám đốc Vu, ông cũng biết tôi và anh trai tôi vốn dĩ không hợp nhau.
Anh ta là một người cứng nhắc và cố chấp, còn rất bảo thủ, một người như thế mà nắm quyền hành của Thiên Kình thì ông thấy có nên hay không?”
"Chuyện này! " Trên trán ông ta lấm tấm mồ hòi, không biết nên trả lời thế nào.
Thương Ngôn Hạo đứng dậy, đi tới vỗ vỗ vai