Đứng trước phần mộ của mẹ, Lộ Khiết trầm mặt nhìn mãi, ánh mắt u buồn vì nhớ người nàng yêu thương nhất
Dương Nhạc im lặng, cô lén nhìn sắc mặt của nàng, hoàn cảnh này thật khó miêu tả bằng lời. Thấy nàng buồn, tâm trạng cô cũng không tốt hơn.
Khung cảnh yên bình của buổi chiều, gió cứ thổi từng đợt. Càng lúc ở cạnh Lộ Khiết làm cho cô trở thành một người khác
Ban đầu thì cô không thích Lộ Khiết thật, nhưng về sau thì mọi thứ có chiều hướng thay đổi. Ít tỏ vẻ khó chịu với nàng, nhưng vẫn ít nói chuyện với nàng
Thấy trời bắt đầu chuyển lạnh, bầu trời cũng không còn sớm. Dương Nhạc chủ động ra về trước rồi sau đó Lộ Khiết mới đi theo
Con đường trở về thật vắng vẻ, đường về nhà cũng không quá xa, chỉ mất tầm 5 đến 10 phút thôi.
Lộ Khiết thầm nghĩ, hóa ra thích một người là ngay cả khi chỉ đi trên cùng một con đường với người ấy thôi cũng cảm thấy hạnh phúc
Trên đường về, Dương Nhạc thấy một đàn gà đi ngược chiều lại. Một gà mái và một bầy con nhỏ, cô thấy con gà mẹ đó bắt đầu hướng đến chỗ mình
Cô chớp mắt, bước chân chậm lại không dám đi nhanh. Sắc mặt sợ sệt hiện lên, cô nhắm mắt cầu cứu trong lòng
Đừng lại đây, tao xin mày đó! Làm ơn đi mà!
Dương Nhạc cùng con gà đối mặt với nhau, nhìn như kẻ thù không đội trời chung.
Nhưng có vẻ như con gà đó không có ý định buông tha cho Dương Nhạc. Nó bắt đầu đi nhanh hơn, và chạy tới
Dương Nhạc hốt hoảng vì nó tấn công bất ngờ, cô không thể nào giữ hình tượng như ngày thường được nữa. Cô chạy ra phía sau lưng Lộ Khiết, hai tay vịn lấy vai của nàng rồi đẩy nàng ra để che chắn
"Cô. . .cô mau đuổi nó đi lẹ lên! Nhanh lên đi. . .đừng để nó đến đây"- Dương Nhạc khóc dở chết dở nói loạn xạ, mắt thì nhắm khít lại không dám nhìn
Lộ Khiết không biết chuyện gì xảy ra cho đến khi nàng thấy con gà mẹ đang đứng trước mặt. Nàng ngầm hiểu mọi chuyện, thì ra Dương Nhạc sợ con gà đó
Không biết sao nàng thấy mắc cười quá đi, to con lớn tướng vậy mà sợ con gà có chút xíu
"Cô. . .cô còn đứng đó làm gì nữa, mau đuổi nó đi. . .coi như tôi xin cô"- Dương Nhạc lắp bắp nói gấp, không quên hối thúc
Cứ để con gà đứng đó hoài chắc chắn Dương Nhạc sẽ nhảy đong đỏng lên cho mà xem. Ban đầu thấy con gà, thiếu đều muốn bỏ của chạy lấy người rồi
Nỗi sợ này có từ lúc nhỏ, khi đó Dương Nhạc chỉ mới 6 tuổi và được ba mẹ dẫn về ngoại chơi. Bà ngoại có chuồng gà lớn phía sau nhà, chỉ tại cái nết dữ dằn nên cô không sợ bất cứ thứ gì.
Dương Nhạc đi ra đó, thấy mấy con gà chạy tung tăng trong chuồng làm cô thích thú muốn vào chung. Vì không có ai canh chừng, Dương Nhạc dễ dàng chui vào đó, muốn chơi chung thôi
Vừa thuận lợi bước vào thì bị con gà mái chạy tới và mổ ngay vào chân một cái rõ đau. Cô khóc thét lên rồi bỏ chạy, nhưng xui một cái là quên đường đi ra
Bị con gà đó dí chạy mấy vòng trong chuồng gà, Dương Nhạc vừa khóc vừa la làng. Từ đó về sau, mỗi khi thấy con gà dù lớn hay nhỏ là cô đều sợ và tránh xa
Trở lại hiện tại, Lộ Khiết nhặt cành cây bên lề đường, nàng chỉa cây vào con gà rồi hù dọa cho nó sợ.
Khi thấy con gà bỏ đi theo đàn con, Dương Nhạc mới yên tâm, nhẹ nhõm. Cô thở phào, tay vuốt ngực, cảm giác giống như từ dưới địa ngục trở về
Nhớ lại cảnh tượng sợ hãi và nép phía sau lưng Lộ Khiết, Dương Nhạc thấy nhục nhã vô cùng. Chỉ muốn lấy cái quần đội lên đầu cho bớt xấu hổ.
Chắc Lộ Khiết sẽ nghĩ cô yếu đuối này nọ các thứ cho mà xem. Bây giờ trở lại bình thường, Dương Nhạc ưỡn ngực đứng thẳng người và tỏ ra mình ổn
"Cô. . .cô cười cái gì!? Có gì đáng cười đâu chứ. Không cho phép cô cười!"
Lộ Khiết cười như được mùa, nàng cũng ráng nhịn lắm nhưng không được. Nhớ lại gương mặt sợ con gà của Dương Nhạc khiến nàng cười nhiều hơn. Nước mắt cũng chảy ra luôn rồi này
Không thấy dấu hiệu ngừng lại của Lộ Khiết, Dương Nhạc hậm hực bỏ đi một mạch. Cô ta dám cười lên nỗi đau của mình đó sao!
Tức con gà đó quá, nhờ nó mà cô không còn mặt mũi để ra vẻ kiêu ngạo trước mặt Lộ Khiết nữa rồi.
Ở lại nhà Lộ Khiết một đêm, lúc đầu Dương Nhạc còn ấm ức chuyện con gà rồi cả chuyện nàng cười nên dự định sẽ về
Nhưng sau đó thì suy nghĩ lại
Kể từ lúc về nhà đến bây giờ, Dương Nhạc vẫn giữ gương mặt hầm hầm. Không thèm nói năn gì với bất cứ ai, đặc biệt là mỗi khi thấy Lộ Khiết, cảm giác nó tức ơi là tức. Dám đứng đó mà cười
Dương Nhạc dựa lưng vào thành giường, mắt chăm chú nhìn vào máy tính bảng, bàn tay điêu luyện miệt mài vẽ. Cô không quan tâm có Lộ Khiết ở trong phòng hay không
Chỉ cần biết là phải vẽ cho xong bộ trang phục này. Với lại Dương Nhạc không quen ngủ nơi lạ, cứ thức thôi.
Lộ Khiết lủi thủi đi đến cái tủ, nàng mở ra để lấy thêm cái gối cùng với một cái mền nhỏ. Lặng lẽ di chuyển tới chiếc ghế lười ở cạnh cửa sổ
Nàng cũng không dám làm phiền tới Dương Nhạc vì nàng biết chị ta vẫn còn để bụng chuyện hồi chiều. Nàng quen ngủ sớm trước 9 giờ, nhẹ nhàng nằm lên ghế rồi nhắm mắt cố gắng để ngủ khi trong phòng vẫn còn đèn
Bởi vì Dương Nhạc còn vẽ nên Lộ Khiết không dám tắt đèn, sợ thiếu ánh sáng.
Dương Nhạc vẽ xong được một phần, cô liếc mắt thấy Lộ Khiết nằm co rúm người lại trên cái ghế không đủ độ dài. Có cần phải như vậy không trong khi đó chủ nhân căn phòng này mới là nàng
Bây giờ mới biết Lộ Khiết hiền quá mức cho phép. Đến cả cô còn cạn lời
Dương Nhạc bước xuống giường, tay cầm theo máy tính bảng rồi đi lại phía người con gái kia. Nhìn gương mặt khó coi chưa kìa, như thế mà cũng ngủ cho bằng được nữa
Ôi đôi má bánh bao phúng phính ấy, thật là muốn nhéo một cái cho đã cái tay
"Nè dậy đi"- Dương Nhạc đá chân vài cái vào ghế
Bị tiếng nói làm cho giật mình hoảng hốt, Lộ Khiết dụi hai mắt rồi nhìn Dương Nhạc đứng trước mặt với biểu cảm khó hiểu.
Nói thật là từ