Vì phòng ngủ của Lộ Khiết không có TV nên nàng muốn xem phim thì buộc phải xuống phòng khách.
Nàng cũng muốn xem mấy chương trình giải trí, mặc dù đêm đã muộn nhưng nàng chỉ xem một chút
Bộ phim đang được nhiều người quan tâm đến, trong đó có cả Lộ Khiết. Thay vì xem trên điện thoại thì nàng xem bằng TV cho màn hình nó rộng, dễ nhìn cận cảnh gương mặt của diễn viên
Dương Nhạc bước ra từ trong phòng, đi gần tới cầu thang thì thấy Lộ Khiết ngồi chăm chú xem phim. Không biết trong đầu nghĩ gì, cô quay trở lại phòng làm việc
Vài phút sau, Dương Nhạc bước đến gần chỗ ngồi của Lộ Khiết , cô đặt nhẹ cuốn sổ cùng với cây bút đã kẹp sẵn bên trong.
Lộ Khiết giật mình, nàng ngơ ngác di chuyển ánh mắt từ màn hình TV lên người Dương Nhạc. Nàng nhìn xuống cuốn sổ rồi nhìn cô thêm lần nữa, gương mặt kiểu khó hiểu
Dương Nhạc không nói năn điều gì, cứ thế xoay người bỏ đi về phòng, để lại vẻ mặt hoang mang kia ở lại.
Lộ Khiết nhìn thấy cuốn sổ này trông quen mắt lắm, rất giống với cuốn sổ trong thùng giấy kia. Thế là nàng hiểu ra được mọi chuyện, cứ thế là mỉm cười thích thú.
Nàng biết Dương Nhạc quan tâm đến mình, chỉ là chị ta không muốn để lộ ra bên ngoài. Lộ Khiết ôm cuốn sổ ấy vào lòng, chẳng lẽ nguyên thùng giấy kia Dương Nhạc mua cho nàng sao
Lộ Khiết nhanh chóng cầm bút lên, tay mở cuốn sổ ra để ghi lời cảm ơn. Nàng ngạc nhiên khi thấy dòng chữ có sẵn ngay trang đầu tiên
[Mai tôi chở cô về nhà thăm ba mẹ]
Ngay sau khi đọc xong, Lộ Khiết vui vẻ ghi dòng chữ tiếp theo ở hàng dưới. Nàng gấp gáp đứng lên, chạy nhanh trước khi Dương Nhạc về phòng
Gần bước xong bậc thang cuối cùng, Dương Nhạc bất ngờ lùi về sau một bước khi Lộ Khiết hào khởi mỉm cười chặn đường.
Nàng vẫn giữ nguyên nụ cười ấy trên môi, tay đưa cuốn sổ ấy lên phía trước. Dương Nhạc cũng hiểu, cô nhận lấy rồi mở ra, đọc dòng chữ thứ hai
[Cảm ơn chị!]
Đọc xong rồi thì lại im lặng như tờ giấy, Dương Nhạc hạ thấp cuốn sổ thì bắt gặp Lộ Khiết nhìn mình bằng đôi mắt dịu dàng. Ngay lúc này, cô bối rối lắm, giả vờ như chưa thấy ánh mắt đó.
Dương Nhạc ừ trong miệng rồi né người sang một bên để đi, Lộ Khiết hít thở thật sâu, tâm trạng tốt hơn bao giờ, tiếp tục xuống dưới xem cho hết tập phim đang chiếu dở dang.
Vừa đi về phòng, Dương Nhạc nhớ đến nụ cười và lời cảm ơn của Lộ Khiết, cô bất giác cong môi khẽ cười.
.
.
.
.
.
Gần một tuần hơn chưa về thăm nhà, trong lòng dâng lên cảm giác rất nhớ. Cứ ngỡ là rất nhiều năm chứ không phải một tuần
Lộ Khiết nhấn chuông cửa rồi lùi về sau một bước để đợi người nhà ra.
*Két*
Ông Hà mở cửa ra, ông sửng sốt khi thấy Lộ Khiết đang tươi cười nhìn mình. Ông mừng rơi nước mắt, con gái mà ông trông ngóng mấy ngày qua đây sao
Sau đó hai cha con ôm chầm lấy nhau
"Ba nhớ con lắm, sau đến bây giờ mới về đây thăm ba hả con"
Lộ Khiết xúc động vô cùng, nàng xém chút nữa là khóc lớn luôn rồi đó.
Ông Hà lấy lại bình tĩnh, ông ngó nghiêng nhìn phía sau lưng Lộ Khiết: "Con về đây một mình sao?"
[Con đi chung với Dương Nhạc nhưng công ty chị ấy có việc bận rồi ạ, chị ấy sẽ đến sau]
"Thôi vào nhà đi con"
Mới ban đầu là Dương Nhạc lái xe đưa Lộ Khiết về đây nhưng giữa đường thì công ty có việc đột xuất cần cô đến đó gấp. Thế là Dương Nhạc đón một chiếc taxi để đưa Lộ Khiết về
Nàng đi vào trong nhà, nhìn mọi thứ nơi đây lại nhớ quá đi. Nàng muốn ở đây cả tháng nhưng hoàn cảnh không cho phép
"Về rồi đó à? Chắc bên đó thất vọng về mày lắm, không nói thì làm được gì"- Bà Hà đi từ trên phòng xuống, thấy Lộ Khiết trở về liền nói lời mỉa mai
"Cái bà này, không nói mấy lời đó là ăn cơm không ngon à"- Ông Hà thẳng thắn phản bác lại ngay
Bà Hà cũng không có rảnh đếm xỉa đến hai cha con đó làm gì cho mệt. Thái độ và lời nói chẳng tôn trọng Lộ Khiết gì hết, bà chán ghét cái mặt ấy lắm rồi
Lúc trước Lộ Khiết đã quá quen với kiểu nói chuyện này của bà Hà rồi nên bây giờ cũng không làm nàng buồn, nàng xem như gió thổi qua tai
Lộ Khiết ngồi nguyên ngày chỉ để đợi Dương Nhạc đến, nàng cứ đi ra rồi lại đi vào. Đôi mắt ngóng chờ hình dáng ấy, không biết khi nào chị ta mới tới nữa
Hay là chị ta quên rồi? Cũng có thể do công việc nhiều quá nên không nhớ là phải đến đây như đã hứa
Buổi cơm chiều được dọn lên, hôm nay có rất nhiều món ăn mà Lộ Khiết thích. Gia đình nàng ăn cơm rất sớm, năm giờ chiều là dọn bữa ăn lên
"Lộ Khiết, vào đây ngồi luôn đi con"- Ông Hà mỉm cười nhìn về phía nàng
[Ba cứ ăn trước đi ạ, con sẽ ăn sau]
Nụ cười trên môi ông vụt tắt, ông biết Lộ Khiết không muốn bữa cơm có tiếng cãi vã giữa ông và vợ chỉ vì nàng
Lúc này bên ngoài cổng rào, Dương Nhạc đã trở lại khá trễ so với dự kiến. Cô được một dì giúp việc mở cửa, và dì ấy tận tình dẫn cô vào nhà
Lộ Khiết chuẩn bị bước ra ngoài thì Dương Nhạc đồng thời đi vào, hai người nhìn nhau. Khi thấy Dương Nhạc đứng trước mặt, Lộ Khiết vui lắm, nàng tin là chị sẽ đến như đã nói
Bên bàn ăn cũng có ba người đang thất thần nhìn chăm chú vào Dương Nhạc với cùng một câu hỏi trong đầu: Người này là ai?
Ông Hà chủ động bước đến xem, ông đứng cạnh Lộ Khiết, nhíu mày nghi hoặc: "Cho hỏi. . .cô là. . ."
Cô nở nụ cười thân thiện: "Dương Nhạc, rất vui được gặp ba vợ"
"Thật đó sao!? Ôi cho bác. . .à không, là ba mới đúng. Mau vào trong ngồi chơi đi con, sẵn tiện dùng bữa với gia đình luôn!"
Ông Hà rối rít vui mừng, thế là bữa cơm tạm gác lại một chút xíu nữa để tiếp đón Dương Nhạc.
Bốn người ngồi tại phòng khách, chỉ riêng Lộ Khiết là ở dưới bếp chuẩn bị nước và trái cây. Vì nàng biết nàng ngồi đó