Ánh nắng dần tắt, cả thành phố dần ngập trong bóng tối.
Dòng xe vội vã tấp nập, kẹt kín hai, ba làn đường rộng lớn.
Dường như ai ai cũng vội vã.
Hôm nay là ngày tất niên cuối năm.
Lại sắp sửa đón thêm một năm mới.
Những ngày cuối năm Quảng Đông trở nên nhộn nhịp hơn thường ngày.
Trong căn biệt thự cao sang lộng lẫy của Châu gia không khí náo động, con cháu tề tụ đông đủ.
Mỗi năm cự độ này dù là bận việc gì đi chăng thì cũng đều gác lại để đoàn tụ, quây quần.
Gương mặt Châu Gia Thành rạng rỡ hẳn, ánh mắt ông liếc nhìn quanh một lượt rồi chậm rãi nói:.
ngôn tình tổng tài
“Đã lâu lắm rồi mới có dịp gia đình mình đông đủ ngồi cạnh nhau như bây giờ.
Thời gian ta không biết còn bao nhiêu cái tất niên như này nữa nhưng ta hi vọng sau này cho dù có chuyện gì xảy ra thì các con vẫn đặt tình thân lên vị trí ưu tiên.
Thân già này đã buôn ba bao năm trên thương trường đầy sóng gió, trải qua vô vàn những khó khăn nhưng đến cuối cùng điều ta mong muốn cũng chỉ là được nhìn các con các cháu sum vầy như hiện tại.
Cuộc đời ta như này cũng chẳng còn điều gì phải hối tiếc nữa rồi.”- sau lời nói là một nụ cười, nụ cười hạnh phúc có vẻ thoả mãn của lão già họ Châu.
Tiếp lời phía sau Châu Gia Minh cùng phu nhân lên tiếng: “bố dạy quả thực rất đúng.
Suốt cả một đời theo đuổi sự nghiệp thì đến sau cùng thứ luôn bên cạnh ta mãi đó chính là tình thân và gia đình.”- ngập ngừng một lát Châu Gia Minh nói thêm:
“Bố cũng đã gần đến tuổi xế chiều sắp sửa đến tuổi về nghỉ hưu.
Công ty sau này sẽ phải dựa vào ba đứa con.
Gia Việt thì bố tin tưởng năng lực lãnh đạo của con.
Còn Gia Luân và Gia Kiệt bố hi vọng hai đứa sẽ hỗ trợ hết sức mình cùng anh hai đưa Châu Thành ngày càng lớn mạnh.
Và điều quan trọng hơn cả chính là sự gắn kết bền bỉ giữa các con.”
Bà Vương Tú Anh tiếp lời: “Còn nữa Gia Việt phải đối xử tốt với vợ, còn Gia Luân và Gia Kiệt thì nhanh chóng tìm con dâu về đây cho mẹ.”
Châu Gia Minh gật đầu: “phải, phải, việc này cũng rất cần thiết và cần được ưu tiên.”
Châu Gia Việt quay về phía hai đứa em trai: “hai đứa nhanh chóng tìm dâu về cho nhà họ Châu thì bữa tiệc nào cũng đông vui, sum vầy hơn như này.
Hơn nữa mẹ cũng đỡ phải tìm thời cơ để thúc giục ấy.”
Châu Gia Thành cười, nụ cười phấn khích: “Xem kìa…thằng Gia Việt nay biết chọc đùa rồi cơ đấy.”
Châu Gia Việt liếc mắt nhìn sang phía Hạ Như Yên: “cũng nhờ vào vợ con ấy.
Từ ngày cô ấy đến thì cuộc đời con có thêm sắc màu.”
Tiếng cười đùa cả không gian, chưa bao giờ nhà họ Châu lại nhiều tiếng cười đến như thế.
Bà Vương Tú Anh liếc sang phía con dâu, mỉm cười nói: “Như Yên bao giờ con có thời gian rảnh, mẹ muốn cùng con tranh thủ đi mua sắm.
Lâu nay con luôn cắm đầu vào công việc thì những ngày cuối năm cũng đã đến lúc dành thời gian riêng cho bản thân.”
Hạ Như Yên gật đầu liền: “dạ được, ngày kia con có thời gian rảnh rỗi.”
Tự nhiên Hạ Như Yên cảm thấy ấm lòng hơn hẳn.
Lần đầu tiên cô nhận được tình yêu thương của người mẹ.
Lần đầu tiên cô được cùng mẹ đi mua sắm.
Và cũng là lần đầu tiên có người quan tâm, lo lắng đến như thế.
Trước đây những ngày còn sống ở Hạ Gia cô chỉ chăm chăm lo cho từng người nhưng lại bỏ quên đi chính mình.
Không khí gia đình ấm cúm, đấy mới chính là nhà.
Dù có buôn ba