Buổi sáng đầu xuân nắng nhẹ, tiết trời lành lạnh.
Đâu đâu cũng ngập tràn lời chúc, tiếng cười, bao lì xì đỏ rực.
Người lớn nhận lời chúc, trẻ nhận lì xì.
Vui sướng nhất vẫn là đám trẻ con, nụ cười hồn nhiên, ngây thơ.
Không khí tốt lành ngập cả căn biệt thự năm tầng nhà họ Châu.
Châu Gia Thành ngồi bên ghế sofa, đứng đối diện là đám con cháu.
Châu Gia Minh cùng vợ lên tiếng: "chúc bố năm mới luôn khỏe mạnh và sống thật lâu bên cạnh con cháu."- vừa dứt lời cả hai nhận ngay bao lì xì đỏ về tay.
Tiếp lời phía sau là vợ chồng Châu Gia Việt: "chúc ông một bầu trời sức khỏe, một biển cả tình thương, năm mới bớt lo toan, trọn vẹn an hưởng tuổi già."- rồi họ cùng quay về phía Châu Gia Minh: "năm mới con xin chúc: bố mẹ luôn hoan hỉ, sức khỏe thật bền bỉ, tiền thu về bạc tỉ, công danh được như ý, cả nhà cười hi hi."
Tiếng cười vang, căn biệt thự nhà họ Châu ngập tràn hạnh phúc đầu xuân năm mới.
Giọng nói lão già họ Châu đầy hớn hở: "con xem...!Gia Việt nay biết nói lời mật ngọt rồi kìa."
Ngay lập tức cả hai đều nhận được ba phong bì đỏ từ ông nội và bố mẹ.
Tiếp đến là lời chúc của Châu Gia Luân: "con chúc ông bách niên giai lão, trăm năm hưởng thọ, phúc tài lộc đầy nhà, nụ cười bám đuôi đuổi mãi không hết."- anh quay về phía bố mẹ: "chúc bố mẹ vạn thọ như sơn, hạnh phúc chào đón, vận may vây quanh, tiền lộc đầy nhà."- tất nhiên anh cũng được nhận lấy bao lì xì đỏ.
Cuối Cùng là lời chúc của cháu trai út Châu Gia Kiệt: "chúc ông, chúc bố mẹ hạnh phúc viên mãn, mạnh khỏe, vui vẻ, vạn sự như ý, mọi điều tốt lành."- và anh cũng nhanh chóng nhận được phong bao lì xì.
Sau khi tất cả mọi lời chúc đã xong cả nhà họ Châu lại quây quần bên nhau.
Họ cùng cắn hạt dưa, ăn miếng kẹo socola ngọt ngào của buổi sáng đầu xuân.
Không có gì hạnh phúc hơn cảnh sum vầy, không có niềm vui nào lớn hơn khi cả gia đình quây quần vui vẻ.
Hạ Như Yên liếc nhìn tất cả thành viên nhà họ Châu, cô cũng an ủi được phần nào.
Tuy là nhà chồng nhưng mọi người đều đối xử với cô rất tốt, lần đầu cô có cảm nhận hạnh phúc gia đình thực sự.
Buổi chiều, cả Hạ Như Yên và Châu Gia Việt cùng rẽ vào vùng nghĩa trang ngoại ô thành phố.
Trên tay cô như thường lệ ôm chầm một bó hoa hướng dương và một ít hoa quả.
Hai đôi chân cô bước lên bậc thang, ánh mắt đưa nhìn về xung quanh.
Cả hai cùng đứng lại trước bia mộ dán chung hai bức hình.
Cô khom lưng ngồi nhẹ xuống, cẩn thận lau đi những vết bụi và tàn nhang, đặt bó hoa tươi xuống, soạn một ít hoa quả ra.
Cô nhìn di ảnh bố mẹ, khóe mi cay cay.
Bàn tay run run cô chạm khẽ lên bức hình trên bia mộ.
Giọng run run nói: "bố, mẹ chúng con đến rồi.
Hai người ở dưới đó ăn tết có vui không? Năm nay con vui lắm vì con có anh ấy và còn cả gia đình nhà họ Châu.
Họ rất yêu thương con."
Châu Gia Việt khom nhẹ lưng đỡ cô đứng dậy, anh ôm cô vào lòng: "bố, mẹ con xin hứa sẽ chăm sóc cho Như Yên thật tốt, sẽ không để cô ấy phải chịu bất cứ điều gì.
Bố mẹ hãy yên tâm giao cô ấy lại cho con."
Câu nói khiến Như Yên thấy ấm lòng hơn hẳn; cô rưng rưng nhưng môi vẫn mỉm cười: "Châu Gia Việt anh ấy là một người rất tốt, luôn