Tiết trời xuân ấm áp, ánh nắng dịu nhẹ, cơn gió hơi se lạnh.
Trung tâm thương mại hạng sang càng về trưa càng tấp nập người vào kẻ ra.
Hạ Như Yên vừa mệt vừa chóng mặt quay cuồng với độ “chịu chơi” của Diệp Bạch Dung.
Hai người đã đi gần hết cái trung tâm thương mại mà dường như thứ gì cũng lấy.
Thoáng chốc trên tay cả hai đã một đống đồ.
Như Yên nói: “Bạch Dung tôi nghĩ chừng này là đủ lắm rồi.
Cô còn mua nữa nhà họ Châu chắc cả năm không cần mua sắm mất.”
Lúc này Diệp Bạch Dung mới quay đầu lại nhìn, đống đồ áo, phụ kiện lồm xồm, xách nặng trịch: “ủa…mới mua có một lát mà đã nhiều tới vậy sao?”
Hạ Như Yên cười nhạt: “hở…hở…cô thiếu nước khiêng luôn cả cái trung tâm thương mại của người ta về luôn rồi đấy.”
Diệp Bạch Dung đáp lại một cách đầy tự nhiên: “nếu được em cũng muốn khiêng lắm!”- cô liếc thấy một bộ đầm trắng tinh khôi, thoáng chút cá tính liền kéo tay Hạ Như Yên bước tới: “chị dâu này…em thấy chị cũng nên thay đổi phong cách ăn mặc được rồi đó.
Cứ mãi một kiểu như này nhàm lắm!”
Tay với lấy hai bộ đồ liền kề sát nhau, Diệp Bạch Dung kéo theo Hạ Như Yên đến buồng thử đồ.
Mặc dù không muốn nhưng Bạch Dung liên tục thúc ép cho nên Như Yên cũng đành mặc thử.
Cả hai cô gái cùng vén tấm rèm cửa bước ra, Bạch Dung mặc chiếc đầm trắng xoè đuôi nhẹ nữ tính, sành điệu.
Dường như một Bạch Dung khác hẳn ngày thường yểu điệu, thuỳ mị hơn hẳn.
Hạ Như Yên cũng là chiếc đầm trắng nhưng ngắn quá nửa đùi, thoáng chút ngượng ngùng.
Cặp chân thon dài, trắng nõn của cô được khoe trọn.
Dáng người cong hình chữ S phô ra rõ.
Hai ánh mắt họ liếc sang nhìn nhau, nở nụ cười.
Họ cùng xoay người nhẹ đứng phía trước tấm gương to bự, phản chiếu lại hình ảnh mình.
Diệp Bạch Dung nắm lấy hai vai Như Yên, nhẹ tay xoay người cô một vòng rồi gật đầu: “bộ này rất thích hợp với chị đó.” - rồi Bạch Dung nhẹ nhàng nắm lấy tà váy mình hỏi: “chị dâu chị nói xem em mặc như này đi gặp bố mẹ chồng có hợp lí không?”
Như Yên khoanh hai tay trước ngực, ngắm nhìn thật kĩ: “tôi thấy ổn.”
Không một phút chần chừ Diệp Bạch Dung bước đến quầy thanh toán: “tôi lấy hai bộ này.
Cô quẹt thẻ giúp tôi.”- cô đưa cho nhân viên trung tâm một chiếc thẻ visa đen giới hạn đầy quyền lực.
Như Yên vội vàng cản lại: “để tôi tự trả tiền đi.”
Bạch Dung cản lại: “thôi…để em tặng chị đi.
Xem như quà gặp mặt, với lại dù sao chị cũng đã dành thời gian để đi cùng em.”
Sau khi thanh toán xong thì Diệp Bạch Dung cùng Hạ Như Yên đi về lại tập đoàn Châu Thành.
Bánh xe vừa ngừng thì cô thấy bóng Gia Luân thấp thoáng đang dần bước vào ngưỡng cửa sảnh lớn vội vàng bước xuống, cô gọi lớn: “Gia Luân…Châu Gia Luân…”
Nghe thấy giọng Diệp Bạch Dung thì hai chân Châu Gia Luân lại vội vàng bước hơn, trong phút chốc anh đã khuất bóng.
Như Yên mỉm cười rồi nói: “chắc là Gia Luân chưa chấp nhận được hiện thực…hay là cô cứ cho cậu ấy một thời gian.”
Diệp Bạch Dung ủ rũ, gật đầu: “cũng được…”
Như Yên bước dần đi vào công ty, tay vẫy chào: “tạm biệt…”
Vừa đến eo hẹp của cánh cửa thang máy thì Như Yên liền bị Châu Gia Luân kéo lại: “cô ta đi chưa?”- ánh mắt đảo qua lại nhìn nhìn ngó ngó.
Hạ Như Yên bật cười: “Gia Luân, tôi thấy cô ấy thực sự thích cậu đó.
Cậu xem thế nào chứ đâu thể trốn tránh người ta mãi được.”
Châu Gia Luân thở dài, giọng đầy sự trĩu nặng: “chị không biết đâu! Cô ta còn bám dai hơn đỉa đấy.”
Mải trò chuyện một lúc thì Châu Gia Luân mới nhận ra phong cách ăn mặc của Như Yên có phần khác lạ: “này Như Yên…hôm nay trông chị đẹp lắm!”
Lời nói vừa dứt thì Châu Gia Luân sải chân bước đi.
Như Yên liếc xuống nhìn bộ đầm mình đang mặc lại tủm tỉm đi về phòng làm việc.
Cánh cửa phòng vừa hé thì tiếng “ồ”